truyen 18 cuong buc
11 tháng 5 ngày - Tập 18: Cưỡng bức Nhi, Dũng "ăn" liên hoàn đấm, Thục Anh gieo mình tự tử 11개월 5일 -18화: 마지못한 니와 중 연이어 주먹 '맞아'. 툭 아잉 자살. 07/09/2021 11:20 GMT+7 *드라마 소개입니다. #VTV 가장많이본기사 4위
Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử Được 7.28/10 từ 32 phiếu bầu. Trong Truyện Cuồng Nữ Bắt Phu Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử của tác giả Hàn Hi Nhi , Nàng là một cô gái của thế kỷ 21 , một xã hội hiện đại , mọi thứ hiện đại và nàng đã bắt đầu tìm một nửa
[ 18 ] っていただ ブッシュネル ピンシーカー z6 ケース付き 美品 ∰すぎてゴル 'ブッシュネル ピンシーカー z6 ケース付き 美品(その他)が通販できます。購入して実際使ったのは4回位ショートで測っただけです。美品です。
Cưỡng bức em nữ sinh xinh đẹp. Cưỡng bức em nữ sinh xinh đẹp. Server #1 Server #2 Server #3. 1.2 Tr 4.3 N. Một bộ phim sex jav học đường của cô nàng Miyuki Arisaka xinh xắn đang là một cô gái học sinh xinh đẹp, không biết vì sao vướng vào những tên dâm đãng đòi nợ thuê và cô
Kinh hoàng bạn trai cho người yêu uống thuốc kích dục rồi giở trò đồi bại. PHÍA BẮC: HÀ NỘI. Điện thoại: 0927.007.005. PHÍA NAM: TPHCM. Điện thoại: 0927.007.005.
materi ips kelas 2 sd semester 1. Nhật Bản truyện 18+ Cưỡng BứcTruyện 18+ nhật bản cưỡng bức Truyện 18+ nhật bản – cưỡng bức.“Chơi đi, nói … gì … nữa,” cô nài, cố hấc ngược về phía lão, bấm móng vào đít lão. “Im … đụ ! Mạnh … bố … nhanh! Trời ơi, chết … đầy quá …xé nát con rồi … đừng ngưng! Bố …nắc … trời … con!” Dâm thủy cô ra càng nhiều. Dương cụ lão bít chặt trong âm đạo cô thụt liên tục tạo ra âm thanh sồn sột. Cả hai đẩm ướt, thở dồn. Hai trái hòn đầy lông của lão cứ quật vào đít cô như muốn tạo ra lửa. Akiko gần như mất cả lý trí, cũng không ngại mất thiệt nếu nó xảy ra trong lúc này. Cô chưa bao giờ có cuộc làm tình dài như vậy, chưa kể cái quá khổ của lão làm cô điên dại. Nếu là Gengyo, có lẽ hắn đã xuất tinh rồi, nhưng lão vẫn khỏe hâm hấp. Akiko có thể cảm giác cực khoái gần tới . Cô mong đợi cái cảm giác ấy như người đang chết khát thèm một bình nước. Tác Giả Kinh Bích Lịch Cô Akiko Hanari đang lim dim trên ghế sofa nên không nghe được người đàn ông vạm vỡ, béo phì đi vào nhà bếp. Lão sờ soạng cho tới khi Akiko phát giác chỗ kín bị xâm phạm. Mắt trợn tròn nhìn người đàn ông chồm qua. Bàn tay lão chẹt giữa đùi và chụm vào bẹn cô. “Ngủ đủ chưa nàng công chúa,” lão lừ nhừ, ngả người lên mình cô, cạ hàm râu chưa cạo, hơi thở nồng nặc mùi whiskey. “Trời ơi! Làm gì vậy ?!”, Akiko gắt gỏng. Đó là một ngày xuân ấm áp. Việc nội trợ trong nhà làm Akiko thấy nóng nực, sẵn ở một mình, cô trút bỏ hết quần áo chỉ chừa lại cái quần lót nylon, trước khi nằm lăn trên ghế nghỉ ngơi. Ngoài với dự liệu khi bị xàm xở, Akiko đưa tay che lấy ngực và khép chân lại. Nhưng lại vô tình kẹp chặt bàn tay của người đàn ông nằm ở giữa đùi. “Ông làm cái gì kỳ cục vậy?,” cô rống lên. “Sờ cho biết chứ làm gì,” lão nói, tiếp tục ấn bàn tay cho tới khi cô cảm giác đầu ngón của ông chẹt vào cái quần nylon, vào kẽ giữa bẹn. “Ông xỉn rồi”, Akiko la choáng lên, quên rằng nhũ hoa bị lộ ra vì hai tay cô phải chụp vào tay lão, và chống trả quyết liệt bằng hết sức lực, dù là không được bao nhiêu, bởi vì cô vừa mới bình phục sau khi xẩy thai và rất còn yếu. “Có lẽ tôi say,” lão thừa nhận, “Vừa tập dợt đô vật sớm, nên ăn mừng. Bây giờ muốn hưởng một chút, cục cưng. Mở chân ra cho bố nựng chút coi nào”. “Đừng, bố, đừng,” cô năn nỉ, cố gắng giải bày. Lão là cha dượng ghẻ của chồng cô. Mẹ chồng cô chết. Cô và Gengyo dọn tới nhà lão bởi vì Gengyo đang còn đi học và Akiko phải nghỉ việc vì mang thai. Lão đồng ý cho ở với điều kiện Akiko phải giúp việc nhà. “Ông đừng đối xử con … vậy, bố!”. Lão móc mấy ngón tay chai sạn dưới đáy quần cô và tuột mạnh xuống gối. “Bố, đừng! Con xin! Bố kỳ cục quá ? Con là con dâu của bố! Là vợ con trai bố!” “Vợ … con ghẻ thôi,” lão chỉnh, kéo luôn quần lót cô xuống gót. “Không thân thuộc máu mủ gì hết. Không nhằm nhò gì nếu có. Đã quá, nhìn con coi, chỉ 19 tuổi mà bắt mắt. Nào, ngoan. Bố không còn đủ sức thêm bao năm nữa. Là một người đô vật Sumo con cũng biết đấy!”. Truyện 18+ nhật bản cưỡng bức Lão kéo phăng quần lót cô, để cô trần truồng. Akiko vẫn còn ngáy ngủ, tưởng chừng như cơn ác mộng. Ngay cả lão bành chân cô, nắn bóp chỗ kín, cô vẫn không tin là cha dượng chồng lại đối xử thậm tệ như vậy. Dù là, có lần cô đã bắt gặp lão dòm lom lom cô, cô cũng không ngờ tới lão lại bạo dạn như bây giờ. “Bố, đừng làm nữa được không,” cô cảnh cáo, “con sẽ méc Gengyo”. “Tao mặc kệ”, lão thách thức, ấn cô xuống và đút ngón giữa vào trong âm động của cô. “Nói với nó. Nếu nó không thích, DỌN RA” “Uhh..,” cô mếu máo, khi ngón tay lão ấn vào âm đạo. “Bố, ông biết … tụi con không có khả năng. Tiền thuốc phải trả !”. Cô đoán qua khuôn mặt nhăn nhó của lão dường như khó chịu. Tự nghĩ Chống cự chắc vô dụng. Lão lớn con, 1m80, mạnh như con trâu. Là một người giỏi về đô vật. Khi Akiko tán vào mặt lão, lão đánh trả và chụp lấy đôi tay cô. Cô chỉ còn cách nằm im cho lão hành hạ. Mặc cho nước mắt tủi nhục lăn tròn trên má cô, lão chọt ngón tay vào ra cửa âm động. “Xin đừng, bố … đừng,” cô van xin, chớp mắt, “Cho con đi, trời ơi!”. “Ai biểu cô cứ nhỡn nhơ khiêu gợi trước mặt tôi. AI BIỂU !” “Con có bao giờ trêu ghẹo bố,” cô giải thích, cố gắng tránh né bàn tay ông ngọ nguậy vì nếu không cô sẽ phải buông xuôi theo cảm giác mất. “Khỉ ! con không trêu bố à,” lão sủa. “Vậy chứ mấy lúc cô nhõng nhõng trong bộ áo ngủ mỏng dính, liếc mắt đưa tình ?” “Con … con” giọng cô ngắt quản bởi vì cô không thể chối cải, cô chỉ có thể biện luận, “Con tưởng vậy là bình thường … con không có ý” “Tổ cha mày tưởng. Nhưng mày có biết nó làm tao mất ngủ nhiều đêm” “Nhưng còn Gengyo …?” “Kệ cha nó!”, lão nói. Và tiếp với ngón tay thúc vào người cô, lão nghiêng người mập ú ngoạm lấy đầu nhũ hoa nút mạnh bằng cái lưỡi nhám ồ, ấm nóng của lão. Phim loạn luân 18+ bố để cưỡng hiếp con gái của mình “Uhhh … đừng,” cô cầu xin, cố vùng vẫy. Nhưng vô dụng. Sức của cô quá yếu. Còn lão quá khỏe. Lão đi từ bên vú này quá vú nọ, kích thích chúng bằng cái miệng, trong khi ngón tay lão liên tiếp thụt. Akiko bất lực phản ứng. Cô không muốn bất trung với Gengyo, nhưng người cha dượng cứ kéo cô vào con đường ấy. Lão làm cô nấc hơi, làm âm hộ cô mọng nước và bóng nhẵn. Khi lão chắc rằng cô có cảm ứng, lão bèn đứng lên và cởi quần ra. “Nhìn đây, Akiko.” Lão trợt miếng da cu về phía sau chìa ra cho cô thấy. “Con có bao giờ thấy qua ?”. “Chưa,” cô nghẹn ngào. Cô chỉ biết có Gengyo, và cái của Gengyo nhỏ hơn của lão. Akiko trợn tròn đôi mắt, “Thật không thể tưởng”. “À, không thể tưởng à … nếu để nó vào trong con còn không thể ngờ nữa kìa” “Đừng”, cô khẩn khoản, lắc đầu, “Trời ơi, không được.” “Được và phải được”, lão gừ gừ, bước chân ra khỏi ống quần và đá nó văng vào vách. Akiko nhóng người khỏi ghế, nghĩ là sẽ chạy nhanh vào phòng, nhốt lại bên trong, có lẽ ông bố chỉ say và nứng, không phá cửa đi vào đâu, Akiko toan tính. Song, Akiko chỉ chạy được vài bước đã bị lão nắm lại và quẳng cô xuống ghế sofa. “Ối, trời ơi!”, cô thét lên, ngả ngửa ra sau, mắt kinh sợ. Cô cố gắng vùng chạy nữa, nhưng lại lão bắt. Lần này, lão không quẳng cô xuống mà vật cô ra. Mồ hôi hâm hấp của lão lấm lem trên người cô. Cô cố chèn chặt hai chân lại nhưng vốn là tay đô vật lâu năm, lão nại đầu gối vào giữa, bật nó sang hai bên một cách dễ dàng. “Đừng, bố! Thiệt là kỳ cục. ĐỪNG!”, cô rống lên, đưa tay xuống đùi hầu bảo vệ chỗ kín. Đôi mắt lão bố ghẻ long lanh, thở hồng hộc như con trâu mọng nhìn đứa con dâu trắng phau thèm thuồng. Lão dùng đôi tay khỏe mạnh dán chặt hai tay cô xuống ghế. “Bỏ con ra!”, cô than vãn, vùng vẫy như con cá bị mắc rọ. “Đừng hiếp con, làm ơn đừng hiếp con!”. Khi cô cảm giác một vật cực nóng và cứng quét ngang đùi, Akiko đâm hoảng. Trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô cố ngoi đầu dậy, định co mình để hất lão ra. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô đều thất bại. Bởi vì Akiko chỉ cao 1 m 62, nặng 52 kg dáng dấp yếu ớt, trong khi lão cao 1 m 80 nặng gần 200 kg khỏe như voi. Ngay khi Akiko ngả về sau và yếu dần, tất cả sự xung đột bắt đầu chuyển sang đoạn mới. Bất kể hành vi thô bạo của mình, lão còn rúng rẻ cô bằng những lời khinh miệt. Akiko bức xúc rơi lệ. Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực và ô nhục. Quá cùng đường, cô dùng hết bản năng tự vệ cắn vào bắp tay của lão. Lão rú lên đau đớn. Da bật máu, cô có thể nếm được vị mằn mặn. Nhưng tưởng sao, lão càng điên tiết. Lão bóp chặt cổ tay cô như thể hai tay cô bị bứt lìa. Cô cũng cảm thấy đầu khấc của lão chỏi vào bẹn, như cố xăm soi cho bằng được vào trong. Rồi thì khúc thịt của lão cũng tìm ra mục tiêu. Akiko mếu máo. Răng cô mím chặt vào cánh tay lão. Mặc kệ nó đau cỡ nào, lão ấn vào khoảng 2/3 chiều dài vào thân thể bé nhỏ của Akiko, tiếp tục dập xuống liên tiếp, gần như toàn thân đổ ào xuống nhừ tòa bin-đin bị xập. “ÂY DA!”, Akiko thét lên, miệng cố toạc ra, đầu ngả ngửa. “ĐAU QUÁ! Ô, TRỜI ƠI, TRỜI ƠI!!”. “Sướng nhé!”, lão rít lên, đ… mạnh cô hơn. “Làm tao chảy máu hả. Dạy cho mày bài học. Cứ việc cắn đi !”. Lão ấn sâu vào. Mông lão vổ xuống như chày dồ giả gạo. “Nhẹ … xin làm nhẹ”, cô chấp vái, “Bố giết con rồi!”. Nhưng không thấy sự thương xót nào, lão muốn làm mạnh để dạy cho cô biết việc cắn lão là tai hại cỡ nào. Dẫu sao thì lão, một tên say rượu và nứng, còn cô quá sexy, đã lỡ rồi. Lão sẽ không chịu dứt cho tới khi nào lão trút hết tinh dịch vào sâu trong tử cung của cô. Đầu Akiko giật sang trái, sang phải. Môi bấm môi. Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay như cố chịu cái đau và tủi nhục. Tại sao lão lại ác độc thế này ? Lão là bố dượng kia mà ! Nếu như cô không chết vì cái dương cụ quá khổ của lão, chắc cô cũng chết vì sĩ nhục. Và rồi, đã quá nhiều đau đớn, Akiko như thả mình theo con sóng. Lão vẫn tiếp tục hành hạ cô, chỉ có điều sự hành hạ bắt đầu đổi sang hướng … tốt! “Thôi chết,” cô rên khẻ, cố gắng gạt bỏ cái cảm giác chạy rần trên xương sống. Nhưng vô dụng. Cái cảm giác vô tình ác nghiệt từng ly từng tí len lỏi vào thân thể cô nhưng cây nấm sau cơn mưa. Thay vì chống cự như lúc ban đầu, mông cô bắt đầu đưa đẩy theo nhịp điệu. Cô cứ nhắc nhỡ mình nằm im, vì đây là sự cưỡng bức, nhưng nằm im dường như không còn điều tự chủ được. Âm hộ cô bắt đầu phồng lên. “Bắt đầu sướng rồi sao ?”, lão lầm bầm kiêu hãnh. Akiko nghiến răng. Mắt cô nhắm nghiền đầu lắc lư phủ nhận. Nhưng thực sự cô không thể chối bỏ cái cảm giác ấy. Song làm sao dám nói cho lão biết điều đó. Chỉ lương tâm cô cắn rứt, cô đang phản bội lại với chính cô, chỉ vì một thứ nhục dục đê hèn. Chắc cô phải chết quá! Lão cười khì và tiếp tục cỡi trên mình cô. Mặt cô biến sắc, trong khoảnh khắc, mắt cô trợn tròn, long lanh. Cô nhìn trân trân vào lão. “Con biết bố đâu có nói sai ?”, lão kên kiệu. Cô gật đầu một cách ngu dại. Căn phòng như xoay quầng chung quanh cô. Cô thấy khó thở. Nhục dục rõ ràng đang chiếm hữu thân thể. Hai đùi co giựt. Cô chỉ muốn rên to. Môi cô dẻ ra đưa về hướng lão không thể tự chủ. “Con ra nước nhiều rồi đấy,” lão nói. “Ra nữa đi. Trời ơi! Con dám nói là con không thích ?”. “Ông đúng là đồ quỷ mà,” cô rít lên, bất chợt nắc ngược lên. “Thằng già mắc dịch mà!” “Sướng rồi nhé! Bố mắc dịch, đúng, nhưng con cũng ngựa lắm!”. “Đừng vu cáo con như vậy,” cô nức nỡ, cảm thấy tội lỗi, nhưng lại quàng chân vòng trên mông lão. “Trời ơi, con biết làm sao, làm gì đây nè trời ?!”. “Hưởng lạc chứ làm gì,” lão nắc nẻ, “Thích chứ ?”
Truyện có cảnh hơi khiêm nghị mọi người cân nhắc trước khi không chịu trách nhiệm đâu Cung Nghiêu hơi dừng bước lại, đáp lại một câu cho có lệ. "Phải không? Vậy em cứ kiện tôi là được rồi." Sau đó không thèm để ý đến cô nữa, ôm bé Thiên đi thẳng vào Noãn Tâm nổi điên đến đỉnh điểm, nhưng ngại có bé Thiên đây, cũng không tiện gắt gỏng đuổi anh đi, cả người đều run lên cầm biết rốt cuộc kiếp trước mình đã làm chuyện gì, nên kiếp này mới gặp phải tên ác ma này, đúng là muốn điên lên tay của cô khoanh lại, tức giận ngồi trên ghế sofa chờ đợi, mỗi một phút một giây như chịu hành hạ. Nghe trong phòng vọng ra tiếng của Nam Cung nghiêu, cô kích động đến mức muốn xông vào trong đó đánh chết bên trong phòng lại là một hình ảnh ấm áp, ngọn đèn tỏa ánh sáng vàng, chiếu lên đầu giường của bé Thiên. Nam Cung Nghiêu ngồi ở bên giường, kể chuyện cho con nghe. Ánh mắt ấm áp mang theo sự cưng chiều, giọng nói cũng trầm thấp. Đã mất đi sự uy nghiêm tàn nhẫn trên thương trường, mà chỉ còn lại duy nhất sự dịu dàng của tình cha, cưng chiều đứa con trai của mình."Truyện kể hết rồi, bé Thiên phải đi ngủ rồi!""Pa pa....... pa pa có thường xuyên kể chuyện cho con bé ú kia như vậy không?""Có!""Vâng........ ngưỡng mộ quá đi!""Con không cần phải ngưỡng mộ, sau này, pa pa cũng sẽ thường xuyên kể chuyện cho bé Thiên nghe." Mặc dù bé Thiên là con trai của anh và Uất Noãn Tâm, nhưng anh nhất định không đẩy hận thù lên người con. Con là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban cho anh, anh phải dành hết mọi ưu ái trong cuộc sống này, một tuổi thơ hạnh phúc nhất, để nuôi nấng con trai trưởng thành."Thật không pa pa?" Ánh mắt của bé Thiên trong chốc lát đã sáng lên, sau đó lại có chút mất mát. "Nhưng mà...." "Nhưng mà gì vậy con?"Nhưng cậu và ma ma sắp sửa quay về Italia rồi, sau này không biết có thể gặp được pa pa không nữa! Uất Thiên Hạo rất muốn nói ra, nhưng cậu biết rõ, ma ma không hy vọng pa pa biết được mẹ con cậu sắp quay về Italia, vì thế, cậu không mở miệng nói tiếp, mà chỉ lắc đầu. "Không có gì đâu pa pa! Bé Thiên chỉ cảm thấy rất hạnh phúc.""Con trai ngốc! Con mau đi ngủ đi!"Tại sao còn chưa đi nữa? Đã xong chưa vậy? Uất Noãn Tâm tức giận quay đầu lại nhìn, nhưng bị giật mình. Mọi đường nét của Nam Cung nghiêu thật ấm áp, ánh mắt dịu dàng, làm cho cô có cảm giác phản phất dường như một thế kỷ đã trôi qua. Hoảng hốt nhớ đến, anh cũng đã từng dịu dàng với mình như chỉ lơ đãng trong chốc lát, thì cảnh tượng anh cưỡng bức cô lại lần nữa hiện lên trong đầu. Vì thế, cô chỉ còn lại hận thù với anh mà lâu sau đó, Uất Thiên Hạo nằm dưới cánh tay của Nam Cung Nghiêu, lẳng lặng ngủ thiếp nhẹ nhàng rút tay ra, hôn lên trán của con, cẩn thận đóng cửa đi ra quay đầu lại, thì thấy Uất Noãn Tâm giả vờ trợn mắt tức giận. "Anh mau cút khỏi nhà tôi đi."Anh cũng không phải người hiền lành, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. "Có phải lúc nãy tôi dịu dàng với em quá không? Để tôi nghe thêm một chữ cút nữa xem, tôi sẽ không khách sáo với em đâu.""Bé Thiên anh cũng đã gặp rồi, anh còn muốn sao nữa hả?""Ngoài thăm bé Thiên, tôi cũng muốn thăm em!" Anh nắm lấy cổ tay của cô, mặc kệ cô cố hết sức giãy dụa, kéo cô trở về phòng, khóa cửa lại. Quay người đè cô lên tường, đôi môi lạnh băng hôn lên môi cô, chặn cái miệng nhỏ nhắn đang chửi bậy của cô, mạnh mẽ mà dai dẳng, nụ hôn vô cùng mãnh liệt."Ưm............ ưm............ buông ra.........." Uất Noãn Tâm phát ra tiếng chống đối rất nhỏ, vỡ vụn cùng tuyệt vọng, "buông ra......."Nam Cung Nghiêu hôn lên môi cô, từ cổ của cô chầm chậm ngẩng đầu lên, nở nụ cười say mê, "em muốn đánh thức bé Thiên, thì la lớn một chút. Tôi không ngại để con nhìn thấy chúng ta đang làm gì đâu, nếu như em muốn."Nhìn thấy sự sợ hãi cùng chùn bước trong mắt cô, anh giữ chặt cằm của cô lần nữa, hôn mạnh lên môi cô. Một bàn tay to xoa nắn thật mạnh bộ ngực đẫy đà của cô, đùa giỡn nụ hoa màu hồng nhạt kia. Nụ hôn của anh rất điên cuồng, gặm nhắm, liếm láp, giống như một con quỷ đến từ địa ngục. Cô chính là cây thuốc phiện, cũng chính là thuốc độc của anh, luôn làm cho anh mất đi lý trí, làm cho anh si hôn đã không còn có thể thỏa mãn Nam Cung Nghiêu, anh kéo cô lên giường, nằm đè xuống. Men theo xương quai xanh của cô đi xuống, đến bộ ngực của cô, đầu tiên là cách một lớp vải mà trêu chọc, chờ đến khi những nụ hoa của cô căng lên, sau đó cởi sạch hết, để cơ thể trắng nõn không chút khiếm khuyết nào của cô phơi bày trước mặt của nụ cười gian ác, "miệng thì luôn chống đối nói không muốn, nhưng cơ thể em so ra còn thành thật hơn em đó. Em xem, đã căng cứng lên rồi kìa....."Anh khéo léo xoa tròn nơi đẫy đà của cô, đầu lưỡi ẩm ướp cùng ấm nóng liếm láp, làm cho Uất Noãn Tâm không ngừng thở sốc, cố vặn vẹo ở thể để chống lại, Nhưng cô cảm thấy cơ thể dường như đã không còn là của chính mình, chỉ để cho anh mặc sức chi ngón tay của anh đi vào cơ thể cô, trong chớp mắt giống như có một luồng điện chạy khắp cơ thể, cô kinh ngạc mà thở gấp, vẻ mặt giống như trứng gà bị luộc chính, xấu hổ và tức giận mà rơi nước bên dưới đã đủ ẩm ướt, Nam Cung Nghiêu rốt cuộc đã không còn khống chế được, bèn đưa chính mình quá! Nơi ẩm ướt và ấm nóng của cô bao chặt lấy anh, làm cho anh phát điên lên. Anh thoải mái phát ra tiếng thở sốc, bắt đầu thong thả ra vào, đôi môi dây lấy môi cô, bàn tay vuốt ve cơ thể cô, cố ý muốn khơi dậy ham muốn lớn nhất của cô."Ưm.......... đừng mà........... xin anh đừng như vậy.......... xin anh..........." Uất Noãn Tâm phát ra tiếng cầu xin nỉ noi, cơ thể thay đổi đến kỳ lạ, ở bên dưới không thể kiểm soát mà không ngừng tiết dịch, điều này làm cho cảm thấy nhục nhã đến nỗi muốn đâm đầu vào Cung Nghiêu cười mỉa, "miệng nói không muốn, nhưng cơ thể lại kẹp chặt tôi như vậy. Uất Noãn Tâm, em ở trên giường mà cũng ăn ở hai lòng, nói một đàng nghĩ một nẻo sao?"Cô càng không chịu nổi, anh càng dịu dàng, thong thả ra vào, dừng lại ở nơi sâu nhất. Dùng cách này để hành hạ cô, để cô buông bỏ lòng tự trọng, bắt cô phải kêu cằm của cô lên, dịu dàng liếm những giọt nước mắt không ngừng chảy của cô, "em ngoan một chút............. em sẽ rất thoải mái.........."Bầu không khí trong phòng càng ngày càng nóng bỏng, giống như đang bị nướng trên lửa. Uất Noãn Tâm cắn chặt răng, không cho phép mình bật ra tiếng rất ghét cơ thể của mình, rõ ràng rất hận anh, nhưng lại không thể khống chế cái cảm giác này. Cô hận cơ thể mình, hận cô lại có thể có cảm giác đối với loại quan hệ bừa bãi này, cô hận mình lại có phản thể cô vẫn còn đang chống cự, cơ thể căng chặt đến gần như muốn nứt ra, giống như một cái xác chết vậy........
Thể loại truyện sắc là những có cảnh ân ái Thịt, H, 18+, 20+, 25+ Đây là những cảnh yêu đương khiến các sắc nữ phải “đỏ mặt”. Dưới đây là top 7 tuyện ngôn tình sắc dành cho các sắc nữ. Những bộ truyện này thường có yếu nhạy cảm, TIẾNG TRUNG DƯƠNG CHÂU khuyên các sắc nữ chuẩn bị thuốc bổ máu trước khi xem. 1. Từ Từ Dụ Dỗ Tác giả Bắc Khuynh Thể loại Ngôn tình, hiện đại, sủng, hơi sắc Vào năm 18 tuổi, răng khôn của Niệm Tưởng chẳng may mọc lệch, dù rất sợ đâu nhưng cô vẫn phải đến cầu cứu nha sĩ. Đó là lần đầu tiên cô gặp Từ Nhuận Thanh, hiện anh đang là thực tập sinh tại Khoa răng hàm mặt và cô trở thành chuột bạch đầu tiên của anh. Ấn tượng đầu tiên mà Từ Nhuận Thanh để lại là anh kín mặt như ninja, chỉ để lộ duy nhất đôi mắt điềm tĩnh, sâu không thấy đáy kia. Đây cũng chính là giây phút mà Niệm Tường lần đầu biết rung động trước một người. Cô gom hết dũng khí của mình để thổ lộ song lại bị anh từ chối. Sáu năm sau, cô lại một lần nữa vô tình trở thành bệnh nhân của Từ Nhuận Thanh. Nhưng giờ đây Niệm Tưởng không còn là chàng thanh niên trầm mặc, ít nói nhưng vô cùng ấm áp nữa, mà đã trở thành một vị bác sĩ thanh lãnh, phúc hắc, , ngạo mạn. 2. Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ Tác giả Phù Hoa Thể loại Ngôn tình, hiện đại, trinh thám, sạch – sủng – sắc Trong một lần Tống Sanh nấu ăn tại nhà Khuất Diễn Trọng, cô thấy trong ngăn tủ có găng tay dùng một lần nên đã sử dụng. Mãi đến sau này cô mới biết những chiếc găng tay đó hóa ra lại là thứ anh dùng để giải quyết vấn đề sinh lý của bản thân. Một người đàn ông ưa sạch sẽ đến mức còn phải dùng găng tay để giải quyết vấn đề sinh lý của mình ? Tống Sanh biết được điều này liền cảm thán, nếu người đàn ông này có thể chịu đựng được cô, vậy chắc chắn là tình yêu đích thực rồi! Từ lúc quen Khuất Diễn Trọng, cô liền bắt đầu cuộc sống ân ái không biết xấu hổ. Có điều, anh không chỉ là “vị bác sĩ ưa sạch sẽ, cấm dục, lạnh lùng ” mà còn là “kẻ giết người ác ma”. 3. Ánh Dương Ấm Áp Tác giả Giản Xuân Bích Thể loại Ngôn tình, hiện đại, nam nữ cường, siêu sủng, sắc, hài hước Năm 2015, sự nghiệp của Hạ Nhiên tiêu tan. Mùa đông năm 2017, đánh nhau tại một quán bar, Hạ Nhiên lại vô tình gặp được một cô nàng xinh đẹp – Giản Tích. Cũng từ khi Giản Tích xuất hiện, mọi thứ trong cuộc đời anh đều trở nên ngọt– ngọt và ngọt thôi. “Em sẽ yêu anh đến hơi thở cuối cùng” “Còn anh sẽ dùng tất cả hooc mon nam để yêu em” ……. Trích dẫn vài câu thoại đáng nhớ của nam chính Lúc mới quen “Con mẹ nó, cô có tin hay không cơ bụng của ông đây còn cứng hơn dương vật của hắn” Lúc thả thính “Nè cho chút mặt mũi đi, đừng vứt vào thùng rác nhé” Khi lần đầu tỏ tình “Em thích liền làm người yêu của tôi, em không thích….cũng phải làm người yêu tôi” Khi chia tay “Nếu anh và em thực sự không còn có cơ hội nữa. Nếu hai chúng ta thực sự phải chia tay thế này…. Bác sĩ Giản, có thể ra ngoài “chịch” 1 phát chia tay được không?” 4. Gió ấm không bằng anh thâm tình Tác giả Thanh Thanh Thùy Tiếu Thể loại Hiện đại, sắc, sủng ngọt, trùng sinh 10 năm trước bởi vì tùy hứng mà Quý Noãn đã tự cắt cổ tay tự tử để ép Mặc Cảnh Thâm ly hôn với mình. 10 năm sau kết quả cô nhận được là cả gia tộc bị vu oan, sụp đổ, bản thân lại bị bọn buôn người bắt đi, thậm chí là chết tức tưởi trong nhà giam. Sau đó phát hiện bản thân trùng sinh quay trở lại quá khứ 10 năm trước, trước khi cô ly hôn với Mặc Cảm Thâm. Anh ta tuy ngông cuồng, bất chấp lý lẽ nhưng đối với cô lại rất dịu dàng, luôn âm thầm đứng sau bảo vệ. Cô hối hận rồi, cô thề rằng sẽ không để mất người đàn ông này và sẽ trả thù những kẻ đã hãm hại cô và gia tộc. Giọng anh khàn khàn khiến tim cô căng lên “Ai mới là người duy nhất có tư cách leo lên giường của em hả? Cho em cơ hội nói lại lần nữa.” “…” Đường đường là Tổng giám đốc của Mặc thị, thế mà lại so đo với một con gấu bông thế này đây! Quý Noãn nghiêng đầu né tránh “Con gấu này đã ở trên giường em rất nhiều năm. Em cũng quên mất mình mua nó vào năm mấy tuổi. So với ngài Gấu, ông Mặc đã ôm em ngủ được mấy đêm hả?” Mặc Cảnh Thâm nhướng hàng lông mày đẹp đẽ lên, cúi thấp đầu xuống “Tương lai mấy chục năm sau, trên giường của em cũng chỉ có anh.” Vừa dứt lời, không đợi Quý Noãn kịp phản ứng, anh đã hôn vào vành tai cô. Nơi mẫn cảm nhất bỗng chốc bị anh hôn như thế, Quý Noãn chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, lập tức trống rỗng. “Mặc Cảnh Thâm…” 5. KHI QUÂN VI HOÀNG Tác giảMễ Mâu Linh Vũ Thể loạiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình , Truyện Ngược , Truyện Sắc , Truyện Sủng , Truyện Trọng Sinh Nước mất nhà tan, nàng bị hắn cầm tù trong cung mười năm. Nằm trên long sàng, hắn dùng đủ mọi loại dâm hình khiến cho chân tay nàng mềm nhũn. Nàng khóc lóc, cố lấy lòng hắn, có khi là tự tử tìm đến cái chết để giải thoát bản thân, thế nhưng hắn – một kẻ không hề để tâm đến ba ngàn mỹ nữ chốn hậu cung cho dù có chặt đứt chân nàng cũng phải giữ chặt nàng bên cạnh. Hắn tự mình ngự giá thân chinh nhưng cứ phải đưa nàng theo để hầu hạ. Sau đó trên chiến trường, nàng bị loạn tiễn làm cho mất mạng. Mở mắt ra lần nữa lại là cảnh đêm đó bị hắn đè dưới thâ . Tại sao sống lại lần nữa mà vẫn bị hắn ăn sạch sẽ như vậy? “Đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi trẫm.” Âm thanh va chạm vang lên từ long sàng, vẫn là lời thoại đó, giọng nói toả ra hơi lạnh giống như hận không thể nghiền nát nàng. 6. Cấm Kỵ Chi Luyến Tác giả Phó Tráng Tráng Chuyên mục Truyện Ngôn Tình Thể loại Thanh Mai Trúc Mã, Ngôn Tình Sắc “Miên Miên, đây là anh hai của con, Hiệp Hiên Viên.” Cô không ngờ được rằng người thiếu niên này lại trở thành sinh mệnh duy nhất của cô. Nhưng đó là cấm kỵ, là loạn luân! Anh em ruột lên giường cùng nhau, thực ghê tởm! Thì ra là hạnh phúc của cô chẳng qua là trăng nơi đáy nước, hoa trong nhà kính, một mảnh hư vô, vừa đụng liền tan biến… + Hiệp Hiên Viên là người rất lạnh lùng, tàn nhẫn, đã vượt qua level phúc hắc mà nâng đến một tầm cao mới gọi là ác quỷ nhưng được cái là cực kì sủng nữ chính. + Nguyễn Miên Miên thuộc mô típ ngây thơ, trong sáng, tiểu bạch thỏ bạch + Tình địch của Hiệp Hiên Viên cũng cường hãn, yêu nghiệt không kém gì hắn. 7. Dạy hôn Tác giảQuân Quân Quân Thể loạiNgôn Tình, Sắc, Sủng Nội dung của “Dạy Hôn” kể về quá trình câu dẫn, quyến rũ thầy giáo toán học lạnh lùng của cô nữ sinh bạo dạn. Nữ chính là người dụ dỗ còn nam chính là người đốt lửa, cả hai đều có tình ý với nhau. Thầy giáo là mối tình đầu của nữ chính, tất cả lần đầu của cô đều trao cho anh. Nam chính là một người nghiêm khắc, cấm dục, và không gần sắc giới. Xem ngay KHÓA HỌC TIẾNG TRUNG ONLINE QUA ZOOM để nhận được nhiều ưu đãi hấp dẫn. Trung tâm Tiếng Trung Dương Châu – Trung tâm lớn nhất Hà Nội. Mọi thông tin thêm về các khóa học mọi người có thể liên hệ tư vấn trực tiếp Inbox fanpage Tiếng Trung Dương Châu Shop Tiki Shop Shopee Shop Lazada ? Hotline – ?️ Cơ sở 1 số 10 ngõ 156 Hồng Mai – Bạch Mai – Hà Nội. ?️Cơ sở 2 tầng 4 – số 25 – ngõ 68 Cầu Giấy
Thể loại Ngôn tình, Sủng, Hiện đại...Nhân vật chính Mộ Thương Nam x Diệp PhiNội dungBị mẹ gả bán cho lão già để hủy hôn. Cô đến một quán trai bao, tiện tay vớ đại một người đàn ông xa ngờ trai bao lại biến thành đại tổng tài yếu sinh lý, coi cô như thuốc bắt cô về nhà dùng mỗi đêm. Tối nào cũng ăn vài lần, còn xem cô như thuốc bôi và thuốc uống."Mộ Thương Nam! Quỷ tha ma bắt anh cái này mà gọi là yếu sinh lý à?" Diệp Phi xoa xoa cái lưng đau nhức, tức giận lên tiếng, đã mệt tới mức không bước nối xuống giường nữa. Cánh tay thon dài của anh ôm cô gái nhỏ vào nói hùng hậu kéo theo mị lực nam tính của anh. "Trừ em ra, anh yếu sinh lý với tất cả phụ nữ khác. Bệnh này phải chữa. Em phải chịu trách nhiệm chữa khỏi cho anh không?"
1Tăng Tĩnh Ngữ lôi kéo Thiệu Tuấn một đường chạy ra ngoài đại viện, tại lối đi bộ bằng xi măng, Tăng Tĩnh Ngữ nắm thật chặt tay của anh chẳng có mục đích đi về phía lòng Thiệu Tuấn xúc động thật lâu, trong lúc phút chốc thấy Tăng Tĩnh Ngữ kia anh đã hoàn toàn hôn mê, cho đến khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, lòng tràn đầy cảm động không biết báo đáp như thế nào, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ, lại chỉ hóa thành một câu không hề hàm súc hơn "Sao em lại tới đây."Cũng may Tăng Tĩnh Ngữ sớm thành thói quen anh khó chịu mà không thú vị, cũng không còn tức giận nữa, chỉ là giọng lạnh nhạt nói "Nhớ anh, nên tới đây."Trong lòng Thiệu Tuấn lại có chút xúc động, nắm ngón tay thật chặt, khẽ quay đầu đi chỗ khác, mặt bên Tăng Tĩnh Ngữ hình dáng rất rõ ràng, gương mặt trắng nõn có một chút ửng hồng, anh cảm thấy cô tốt đẹp chính là giống như ngày xuân Sơ Dương, tinh thần phấn chấn bồng bột, tràn đầy sức sống, càng xem càng không dời đi mắt đi được. Anh nói "Tĩnh Ngữ, thật xin lỗi.""Hả?" Tăng Tĩnh Ngữ ngạc nhiên, "Tại sao muốn nói xin lỗi?"Thiệu Tuấn cúi đầu suy tư một phen, khẽ nhép nhép miệng, đột nhiên dừng lại, lôi kéo tay Tăng Tĩnh Ngữ dừng lại, "Anh hối hận, anh muốn thu hồi câu nói kia." Thật ra thì căn bản anh không vĩ đại như vậy, đặc biệt mới vừa rồi ở cửa Phó gia nhìn thấy Tăng Tĩnh Ngữ một thoáng, anh cảm thấy cả trái tim tràn đầy cảm động, nếu không phải là vấn đề về ngoại cảnh vấn đề là đang ở ngoài sân, nơi quân đội đó mà, anh nhất định lập tức ôm cô vào trong Tĩnh Ngữ xoay người lại đứng đối diện cùng anh, cố gắng suy tư một chút anh hối hận là câu nào, trong đầu dần dần hiện ra cảnh mình khóc kêu đuổi theo xe, nếu không phải là anh đột nhiên đề cập đến cô đã quên một câu nói kia, vì vậy trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc nói "Cho nên anh phải bồi thường cho em."Thiệu Tuấn vô cùng thành khẩn gật đầu, "Được, em muốn anh bồi thường thế nào."Tăng Tĩnh Ngữ bị bộ mặt nghiêm túc của anh chọc cười, cắn môi nén cười, "Vậy coi như có nhiều lắm, em xem xét một chút Mục Tử Dương cùng Trầm Ngôn, anh ta trên căn bản mỗi tuần đều sẽ tới cửa trường học đón Trầm Ngôn, em xem chừng ít nhất cũng có mười mấy hơn trăm lần đi, nhưng anh một lần cũng không còn tới chờ em, còn nữa, anh ấy cũng rất dịu dàng hôn Trầm Ngôn, còn có thể nói lời ngon tiếng ngọt rất buồn nôn ." Nói tới chỗ này cô đột nhiên dừng lại, chớp mắt to chờ người khác thông suốt, lời nói đã đến tận đây, cũng không cần sẽ dạy mặt Thiệu Tuấn bị làm khó, đầu quay một vòng 180°, đem cảnh vật trong bán kính 10m quét một vòng, gian nan nuốt nước miếng một cái nói "Chúng ta có thể đổi chỗ hay không?""Ừ. . !" Tăng Tĩnh Ngữ rất trịnh trọng gật đầu, quả thật, làm chuyện tình cấm trẻ nhỏ vẫn là ít xuất hiện một chút thì tốt vậy hai người đi tới đi lui liền đi lệch hướng của quỹ đạo, cách đó không xa là đồi núi nhỏ nên bọn họ quyết định sẽ đi đến núi có chút cao, chừng ba mươi thước, trên núi có lác đác vài cây tùng cây bách, hai người vòng qua gò núi, phía sau là sân cỏ xanh tươi, chân núi là hồ nước trong mát, ánh nắng sáng sớm hơi mang theo ấm áp, khác hẳn với thành phố chật chội cùng 喧 ồn ào, nơi này an tĩnh có thể nghe tiếng chim hót trên cây, mặt hồ phản chiếu cây cối, gió nhẹ thổi qua, làm mặt nước gơn sóng lăn tăn, giống như một bức tranh phong cảnh hữu Tĩnh Ngữ lôi kéo Thiệu Tuấn ngồi xuống đất, Thiệu Tuấn giơ cánh tay choàng qua vai Tăng Tĩnh Ngữ, còn Tăng Tĩnh Ngữ thì dùng cả hai tay ôm eo anh , tựa đầu lên bờ vai của anh, có chút ngạc nhiên hỏi "Thiệu Tuấn, anh đã từng hôn người nào khác chưa?" Mặc dù cô rất chờ mong nụ hôn của anh, nhưng lại không thể không hoài nghi kỹ thuật của thể Thiệu Tuấn cứng đờ, cái vấn đề này quả thật có chút phiền toái, mặc dù trên ti vi xem qua không ít, nhưng anh thật sự chính là kinh nghiệm chưa đủ, kỹ thuật là số lẻ, anh muốn nói thẳng là không có, nhưng lại sợ Tăng Tĩnh Ngữ loại người dầu muối không vào này nhất định sẽ giễu cợt anh, nhưng muốn nói có, đoán chừng Tăng Tĩnh Ngữ lập tức sẽ có thể thưởng anh một vậy thông minh như Thiệu Tuấn linh cơ nhất động, trực tiếp lật người đem người áp đảo, tinh chuẩn chiếm lấy đôi môi đỏ tươi của người khác, dán lại mấy giây rồi lui ra, sức mạnh tràn đầy trả lời vấn đề mới vừa rồi của Tăng Tĩnh Ngữ "Hiện tại cảm thấy thế nào?."Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy ngẩn người, hồi lâu mới kịp phản ứng, tiếp theo tại trên đất lung tung lăn lộn, cười nước mắt chảy ròng, hô to"Anh không cần phải thành thực như vậy."Thiệu Tuấn có chút tức giận, trong giọng nói mang theo nồng nặc ghen tức, "Chẳng lẽ em đã hôn qua rất nhiều lần cùng với nhiều người rồi sao?"Éc. . . . . . . . . . . . . . . . Dường như nói sai, Tăng Tĩnh Ngữ ngượng ngùng đứng dậy, tức chết người không đền mạng sờ cằm làm bộ nghiêm túc suy tư, gương mặt Thiệu Tuấn có chút lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm hận không được bay ra vài Tiểu Đao đâm chết cô, rất đáng hận phải hay không."Em cảm thấy thật tốt." Hồi lâu Tăng Tĩnh Ngữ mới sâu kín trả Tuấn nghe vậy giận dữ, thâm thúy trong tròng mắt mạo hiểm hừng hực ngọn lửa nhỏ lần nữa đem người nhào tới trên mặt đất, không giống với lần trước khẩn trương, lần này anh là kích động, vì Tăng Tĩnh Ngữ đến thăm anh mà kích động, vì cô mới vừa nói câu kia "Em cảm thấy thật tốt " , anh chỉ cảm thấy trong lòng giống như đốt một đốm lửa, mà Tăng Tĩnh Ngữ là người châm hôn rất vụng về, không có chương pháp gì ngọa nguậy đôi môi, gặm cắn cánh môi mềm mại của cô, Tăng Tĩnh Ngữ trợn to hai mắt giống như nhìn quỷ nhìn chằm chằm Thiệu Tuấn, tình huống tới quá đột ngột, thứ cho cô nhất thời phản ứng không kịpAnh hôn rất vụng về, không có chương pháp gì ngọa nguậy đôi môi, gặm cắn cánh môi mềm mại của cô, Tăng Tĩnh Ngữ trợn to hai mắt giống như nhìn quỷ nhìn chằm chằm Thiệu Tuấn, tình huống tới quá đột ngột, thứ cho cô nhất thời phản ứng không lâu về sau Thiệu Tuấn từ từ nắm giữ mấu chốt, đầu lưỡi nhẹ nhàng lượn quanh môi cô, Tăng Tĩnh Ngữ hơi xúc động, ánh mắt từ từ dịu xuống, cuối cùng không kiềm hãm được nhắm lại, cánh môi hé mở làm cho Thiệu Tuấn thừa dịp mà vào, cũng không biết nên làm sao, thử dò xét tính liếm liếm đầu lưỡi mềm mại của cô, phía sau liền bắt đầu thế kỷ đại chiến của hai cái đầu phút sau, Thiệu Tuấn thở hổn hển từ trên người Tăng Tĩnh Ngữ ngã xuống, hai người nằm ở trên cỏ, ngước nhìn bầu trời vạn dặm không có bóng Tĩnh Ngữ trở về chỗ liếm môi một cái, nói tóm lại Tăng Tĩnh Ngữ đối với nụ hôn này của Thiệu Tuấn vẫn tương đối hài lòng, bởi vì trên sách nói gặm cắn mút vào cái gì trên căn bản cũng có, duy nhất không tốt là, hai người bọn họ cũng không biết lấy hơi, cho nên không kiên trì được bao lâu."Nếu không, chúng ta thử lại lần nữa, quen tay hay việc." Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên lật người nhào tới trên người Thiệu Tuấn, đôi tay nằm ở ngực của anh, tròng mắt đen nhánh phiếm sáng loáng, gương mặt khẽ ửng Tuấn cúi đầu nhìn cô một cái, dịu dàng cười cười, đôi tay vòng chắc bả vai của cô, giờ khắc này, thế giới tốt đẹp giống như đồng thoại, Tăng Tĩnh Ngữ là công chúa của anh, anh là hoàng tử của cô, không có chênh lệch gia cảnh, không có thời gian cùng không gian ngăn cách, chỉ có cảm giác cảm động chân thật lòng bàn tay cùng lòng bàn tay ấm áp, anh nghĩ, anh cũng không thể người buông trong ngực ra được nữa rồi, cho dù là nhà cô phản đối cũng không thể, anh sẽ liều mạng, anh sẽ cố gắng, anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh anh yêu cô, mà anh cũng đáng giá để cô yêu."Đúng rồi, anh còn không có nói lời tâm tình rất buồn nôn với em." Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên nhớ tới khoản nợ Thiệu Tuấn thiếu cô, đây chính là giấy trắng mực đen cũng ghi tạc trên laptop cô, thật vất vả mới tới được một lần, thế nào cũng phải đòi lại toàn bộ, hơn nữa còn muốn được lợi Tuấn có chút khó xử cau chân mày lại, nghiêng người sang làm cho Tăng Tĩnh Ngữ gối lên cánh tay của anh, hai người nằm đối diện nhau, anh không nhịn được giơ tay lên sờ lên gò má ửng đỏ của cô, cùng tưởng tượng một dạng xúc cảm để cho anh yêu thích không nỡ rời Tĩnh Ngữ cực kỳ mong đợi nhìn Thiệu Tuấn, kỳ vọng anh sẽ nói những lời so với Mục Tử Dương nói với Trầm Ngôn "Lão bà, buổi tối mỗi ngày anh nhớ em nhớ tới không ngủ được." buồn nôn hơn nữaVậy mà sự thật là, mặc dù cực kỳ không muốn, Thiệu Tuấn cuối cùng vẫn là bỏ gò má qua trắng nõn của cô, anh chuyển trạm bắt được tay nhỏ bé trắng noãn , anh vô cùng thành kính nói "Về sau, anh sẽ không buông tay em ra."Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên có loại kích động muốn đập chết Thiệu Tuấn , không đúng, là đập chết chính cô, ánh mắt của cô là có thật tốt mới có thể coi trọng một cái cực phẩm khó chịu như vậy, quả thật hàm súc đến nhân thần công phẫn, cảnh giới có phải rất cao hay rồi, cô đã không trông cậy vào anh nói gì anh yêu em..., chỉ là nói " Về sau, anh sẽ không buông tay em ra." , rất rõ ràng đây là phần tiếp theo của câu lần trước kia" Nếu như em hới hận, anh cũng không trách em”.Nhưng vì sao anh không thể nói văn nghệ một chú, lãng mạn một chút, thâm tình một chút vậy?Tỷ như thêm cá tiền tố "Anh đã thừa nhận em trong lòng rồi, về sau, anh sẽ không buông tay em ra."."Nữa tỷ như "Tay phải của anh vĩnh viễn đều sẽ chờ em tay trái, nắm chặt, sau đó, không bao giờ buông ra."Vậy cũng so với câu kia của anh "Về sau, anh sẽ không buông tay em ra." Đều tốt hơn Tĩnh Ngữ có chút tức giận, đôi mày thanh tú nhíu lại, đôi môi sưng đỏ cong lên, "Anh không thể nói lãng mạn hơn một chút hay sao? Không có chút nào buồn nôn."Thiệu Tuấn có chút 囧 quẫn bách gãi gãi, rất thành thực mà nói "Nếu không tự em nói ra, anh sẽ dựa theo đó rồi đọc một lần."Lần này Tăng Tĩnh Ngữ là hoàn toàn cấm ngữ rồi, cô đột nhiên phát giác dùng khó chịu để hình dung Thiệu Tuấn đều là đánh giá cao anh, cô cũng không nên ôm lấy kỳ vọng đối với Tĩnh Ngữ tức giận đẩy Thiệu Tuấn ra, chợt đứng dậy, phủi mông một cái, sau đó cũng không quay đầu Tuấn nhanh chóng đuổi theo, lôi kéo nào đó người phát giận, "Em đừng không nói lời nào như vậy, có cái gì mất hứng em nói ra , để anh biết mà còn sửa, có được không?"Tăng Tĩnh Ngữ có chút uất ức trợn mắt nhìn anh mấy giây, sau đó hãy cùng bóng cao xu xì hơi ỉu xìu, không còn hơi sức nói "Vậy anh cõng em xuống núi đi."Thiệu Tuấn nghe lời quay lưng, khẽ khom người xuống, Tăng Tĩnh Ngữ thấy thế chợt nhảy lên lưng Thiệu Tuấn, hoàn hảo Thiệu Tuấn phản ứng nhanh, lập tức giơ tay lên bắt lấy chân của cô, lảo đảo một cái xém chút làm cả hai ngã Thiệu Tuấn vẫn còn sợ hãi đem Tăng Tĩnh Ngữ điên điên cõng đi xuống núi, giọng nói rất bất đắc dĩ "Am thế nào lại cảm giác em giống như đứa con nít không lớn.""Thế nào, anh ghét bỏ?" Tăng Tĩnh Ngữ giọng nói không Tuấn rất bình tĩnh trả lời "Không có""Ha ha" Tăng Tĩnh Ngữ khẽ cười hai tiếng, "Có cho anh cũng không dám."Thiệu Tuấn bất đắc dĩ cười cười, không phải là không dám, mà là căn bản không có, thích còn không kịp, làm sao sẽ ghét bỏ, nếu là Tăng Tĩnh Ngữ suy tính thành thục như những người con gái khác, như vậy sẽ không để ý đến một người vừa nghèo vừa không có gia thế như anh tĩnh trong núi rừng, Thiệu Tuấn cõng Tăng Tĩnh Ngữ, hai người câu được câu không trò chuyện. Tăng Tĩnh Ngữ nói "Thiệu Tuấn , em tốt nghiệp liền xin điều tới đây, sau đó chúng ta có thể ở cùng một chỗ."Thiệu Tuấn nói "Tốt"
truyen 18 cuong buc