truyen mua nuoc noi
Từ văn bản được học, hãy nêu cảm xúc, suy nghĩ của bạn về rối nước nói riêng và nghệ thuật cổ truyền của dân tộc nói chung - Tuyển chọn Soạn văn lớp 10 ngắn gọn, hay nhất sách Kết nối tri thức Tập 1, Tập 2 giúp học sinh dễ dàng soạn văn 10.
Tổng đài tư vấn mua hàng: 1800 6750. Tổng đài hỗ trợ sử dụng: 1900 6750. Tổng đài hỗ trợ vận chuyển: 1900 6719. Email: [email protected] Từ 7h00 - 22h00 các ngày từ thứ 2 đến Chủ nhật. Liên hệ hợp tác . Tel: (84-24) 7308 6880 (máy lẻ 333) Email: [email protected]
tuyết đầu mùa đã đến cái se lạnh buốt giá khiến cho con người càng thêm cô đơn, thời gian loáng thoáng như một ngọn gió bấc đổ về phương nam, tiểu thiên bây giờ đã khoẻ mạnh và kháu khỉnh thằng bé sắp vào lớp một, suốt cả ngày chỉ quanh quẩn soạn sách vở, để chuẩn bị cho ngày mai với vẻ mặt vô cùng phấn khích, mẹ nuôi của quân dao vì quá nhớ …
Những Lần Giáp Mặt Ma Trong Đời, Nơi đăng tải những bộ truyện audio, truyện ngôn tình, đọc truyện đêm khuya, truyện kiếm hiệp hấp dẫn được thể hiện qua những giọng đọc đi vào lòng người.
Năm 2019, Chính phủ ban hành Nghị định số 73/2019/NĐ-CP ngày 05/9/2019 quy định quản lý đầu tư ứng dụng CNTT sử dụng nguồn vốn ngân sách nhà nước (gọi tắt là Nghị định 73/2019/NĐ-CP), trong đó quy định chi phí xây dựng, phát triển, nâng cấp, mở rộng phần
materi ips kelas 2 sd semester 1. Trang web là trang dự phòng của trang web Trước dây còn có tên khác như vv..., đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện. Phần 6 Chiếc xe Hải Âu uốn lượn theo hình con đê mang Nghĩa rời xa quê hương lên Hà Nội tìm hướng đi mới cho cuộc đời mình. Ngồi ở cái ghế sát với cửa sổ, trời vẫn còn tối vì mới là hơn 4 giờ sáng, Nghĩa nhìn về phía dòng sông Hồng, trên sông vẫn có những ngọn đèn nhỏ trên mũi thuyền, thỉnh thoảng tiếng còi tàu hú lên như muốn phá tan cái không gian yên ả lúc đêm tờ mờ sáng này. Cảm giác của Nghĩa lúc này ra sao? Chưa rời khỏi mảnh đất ấu thơ nhưng Nghĩa đã có cảm giác nhớ nó rồi. Người ta vẫn thường bảo, “quê hương là chùm khế ngọt”, là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi ta sinh ra và lớn lên với biết bao kỷ niệm êm đềm. Trong sâu thẳm trái tim mỗi người đều có một “quê hương” riêng. Với Nghĩa, mảnh đất bãi ven sông đỏ ục phù sa này sẽ mãi mãi tồn tại trong tim. Khi chiếc xe vượt ra khỏi ranh giới của xã, xóm Bãi im lìm sắp khuất khỏi tầm mắt, Nghĩa mới ngoảnh lại gọi mẹ, nhưng đó chính là tiếng gọi quê hương – Mẹ ơi! Con đi là để trở về. Anh Cung ngồi bên cạnh đã ngủ tự lúc nào, anh cũng giống như đa số người trên xe, họ ngủ để còn lấy sức, khi mặt trời lên là họ lao vào cuộc sống mưu sinh rồi. … Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn Khi xe Hải Âu qua cầu Chương Dương, cuộc sống tấp nập bắt đầu hiện ra trong mắt Nghĩa, có lẽ từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ chứng kiến cảnh người, xe đông đúc như bây giờ, đảo mắt khắp nơi háo hức nhìn như một đứa trẻ lần đầu khám phá món đồ chơi mới, lúc này anh Cung cũng đã tỉnh, mọi người trên xe đã lục tục chuẩn bị hành lý để xuống xe. Nghĩa ôm chiếc balo bộ đội trong lòng, xốn xang hỏi anh – Anh Cung ơi, Hà Nội đông nhỉ? Chẳng trách thằng em ở quê lần đầu tiên lên tỉnh, Anh Cung nhìn nó cười cười – Giờ vẫn chưa sáng hẳn đâu, tí nữa thì biết. Ha ha ha, lên thành phố rồi nhiều người không muốn về đâu, ở đây vui lắm, không như quê mình. Anh Cung tuổi cũng gần 30 rồi, anh cũng mới lên Hà Nội làm được khoảng 5 năm thôi, làm được 1 thời gian thì anh đón nốt chị Mận vợ anh lên Hà Nội làm luôn. Anh Cung trước ở quê có nghề thợ xây, còn vợ anh chỉ thuần làm nông, được cái hai vợ chồng đều có sức khỏe, chẳng thấy đau yếu lần nào nên công việc giờ cũng gọi là có tí ổn định. Hai đứa con của anh chị gửi ở quê cho ông bà nội trông, thỉnh thoảng anh chị về thăm các cháu. Đợt về này của anh Cung là do nhà có việc giỗ, anh về một mình, còn chị Mận vẫn ở lại làm. Xe đỗ ở một bãi đất rộng khoảng vài trăm m2, ở đó có vài chiếc xe khách kiểu kiểu như xe Hải Âu và vài chiếc xe tải chở hàng. Vừa đỗ xuống xe, anh Cung giải thích luôn, anh chủ đích giới thiệu những điều mới cho Nghĩa hiểu – Đây là một bãi xe tư nhân, xe chở hàng, xe chở khách đủ cả. Xe Hưng Yên quê mình nếu đón khách trả hàng khu vực này thì thường đậu ở đây. Sau này em muốn về quê, nhận hàng hay gửi hàng thì cứ ra đây là được hết. Trên mình mặc một chiếc áo vải kiểu áo lao động, cái quần thô màu bộ đội, đôi dép tổ ong, balo đeo ở đằng sau lưng, mọi thứ trước mắt đều khác xa so với tưởng tượng của Nghĩa về một thủ đô ngàn năm văn hiến, trái tim của cả nước Việt Nam. Nghĩa thấy những người xung quanh mình ai cũng tất bật làm một việc gì đó, tiếng gọi nhau ý ới, xa xa là tiếng chửi bới, tiếng người ta quát tháo om sòm. Người thì đông nhưng trông ai cũng lam lũ, vất vả, ăn mặc cũng nhang nhác giống như cậu – Đây là đâu hả anh? Nhấc nhẹ một bao tải khoai vắt ra sau lưng mình, anh Cung len lỏi khỏi đoàn người, Nghĩa theo sau, vừa đi anh vừa nói – Là quận Hoàn Kiếm quận trung tâm nhất của Hà Nội đấy, nhưng đây là đất bãi Sông Hồng, ở trong đê kia mới thực sự là Hà Nội. Còn nơi đây chỉ là nơi tập trung dân lao động, dân kiếm sống bằng nghề buôn bán thôi. Đi đi, bám sát anh vào. – Đất bãi giống xóm em á, sao người ta không trồng màu giống xóm em nhỉ? – Hà hà hà, đất bãi nhưng đất ở đây tấc đất tấc vàng đấy cu em ạ. Từ từ rồi tìm hiểu đi. Hai anh em đi bộ một đoạn để về khu nhà trọ của anh Cung, Nghĩa đọc các biển quảng cáo trên đường thì biết khu này khu Phúc Tân – Phúc Xá, đoạn đất bãi kẹp giữa cầu Chương Dương và cầu Long Biên. Rồi vào đến khu nhà trọ, có 2 dãy nhà tạm bợ hai bên, nhà bằng mái tôn, tường ngăn cũng bằng mái tôn nốt. Mỗi nhà có một cái cửa cũng bằng tôn, nói chung nhà ở dãy trọ này là bằng tôn khung sắt, hay dùng từ ngữ văn hoa thì gọi là cái xóm Lò Tôn. Mỗi bên dãy nhà có khoảng chục căn, ở giữa hai dãy nhà là một khoảng sân, vừa làm nơi sinh hoạt chung, vừa là lối đi, vừa là chỗ để xe đạp, xe máy, đồ dù lung tung đủ các thể loại. Giờ này hình như mọi người đã đi làm cả rồi, Nghĩa ngó ngơ thấy đa số các cửa nhà đều khóa ngoài. Anh Cung mở cửa một căn nhà ở gần cuối – Anh chị đang ở phòng này, chú ở tạm đây đến tối rồi chuyển sang phòng bên cạnh này, chiều người ta mới chuyển đi. Anh báo chủ nhà là chú thuê rồi. – “Két két”, tiếng cánh cửa sắt mở ra, bên trong chỉ rộng khoảng hơn chục mét vuông, ở bên ngoài kê một chiếc giường độ mét rưỡi, cạnh đó là một cái tủ quần áo bằng vải, trên giường có 2 cái gối và một cái chăn. Ở phía cuối nhà là một cái nhà vệ sinh. Nền nhà là đổ xi măng. Nói chung là cực kỳ đơn giản. Nghĩa hỏi khi không nhìn thấy chị vợ anh Cung – Chị đâu anh? Ném bao tải khoai vào gầm giường, anh Cung rót một cốc nước ở cái ấm đặt trên cái bếp ga sát lối vào nhà vệ sinh – Chắc chị mày tí nữa mới về. – Chị làm gì hả anh? – Phụ người ta bán hoa quả trong chợ Long Biên. Thường thường đi làm từ nửa đêm đến sáng hôm sau. Nghe anh Cung nói về thời gian đi bán hàng của vợ mà Nghĩa không hiểu mô tê gì, ai đời đi bán hoa quả lại chỉ bán đêm đến sáng, chẳng phải đêm người ta ngủ hết rồi hay sao mà mình còn đi bán hàng, ai mua – Sao lại thế à? Bán đêm thì ai mua? Anh Cung lắc đầu cười cười – Long Biên là chợ đầu mối hoa quả và các loại rau, người ta không bán lẻ đâu, hàng hoa quả ở các địa phương, ở Trung Quốc đều tập trung ở chợ này, từ đó các tiểu thương buôn bán ở chợ khác đến đây lấy về bán lại cho người ăn. Mà ở chợ nhiều việc làm ra tiền lắm đấy, chỉ sợ không có sức mà làm thôi. Nghe thấy chuyện kiếm ra tiền, Nghĩa mừng lắm, lên đây chủ yếu là để kiếm tiền – Vậy hả anh, những việc gì, em có thể làm được không? – Được chứ, bốc hàng, chuyển hàng, gánh hàng. Nhiều lắm, để từ từ xem thế nào rồi anh bảo chị mày hướng dẫn cho mà làm. – Vâng ạ. Còn anh làm gì? – Anh đi xây. Anh theo một đội thợ chuyên đi xây dựng các nhà dân. Nói chung việc cũng đều, công cũng cao, lại không vất vả gì lắm vì anh là thợ chính đứng hồi rồi. Nếu chú muốn học nghề thì theo anh, anh truyền cho. Trước mắt làm phụ, quen việc rồi thì tập xây, dần dần từ thợ phụ lên thợ chính. – Vâng, cái đó để từ từ rồi tính anh ạ. Nói chuyện một lúc thì anh Cung đi làm, để lại Nghĩa một mình trong nhà. Anh Cung nói Nghĩa cứ nghỉ ngơi ở nhà ngày hôm nay, ngày mai bắt đầu. … Bạn đang đọc truyện sex tại web Mận từ chợ đầu mối hoa quả Long Biên về nhà, lúc này là khoảng 9 giờ sáng. Ngày nào cũng như ngày nào, cứ khoảng 12 giờ đêm Mận đi ra chợ phụ bán hoa quả cho bà chủ rồi đến khoảng 9, 10 giờ sáng là đóng cửa hàng về nhà. Như một số bạn đã biết, chợ Long Biên chuyên về hàng nông sản ở các địa phương và Trung Quốc, mặt hàng chủ yếu là hoa quả và rau. Mới lên Hà Nội được khoảng 3 năm thôi, nhưng nhờ sự chăm chỉ, nhanh nhẹn lại biết tính toán nên bà chủ của Mận rất tin tưởng và giao phó cho cô phụ trách riêng một cửa hàng chuyên bán các loại quả nhập từ Trung Quốc về. Mận cũng trạc tuổi chồng, tuổi 30 mặn mà nhất của đời con gái, người không cao lắm, hơi múp múp một chút, cặp vú và mông khá to trong khi vòng eo thì nhỏ, nói chung là khuôn người cân đối, khuôn mặt rất thu hút người khác phái vì có phảng phất nét gì đó dâm dâm. Nói vậy là từ khuôn mặt mà đoán thôi, chứ mọi người đừng nghĩ đi nơi khác, nhất là nghĩ xấu về Mận. Ừ thì Mận dâm, điều đó là sự thật, nhưng đó là chuyện bình thường của con người thôi, phụ nữ cũng như đàn ông, chuyện dâm là đòi hỏi sinh lý của cơ thể. Mận dâm nhưng lăng loàn, đĩ thõa là chuyện hoàn toàn không có. Anh Cung người cùng làng, hiền lành chất phát, lại chăm chỉ lao động, yêu vợ thương con hết mực, không có cớ gì để Mận phải có tư tưởng phát sinh ngoài ý muốn cả, hai vợ chồng lam lũ chăm chỉ làm ăn để kiếm tiền nuôi hai con ăn học ở quê. Trở lại với thời điểm Mận về nhà, vì chồng đã báo trước là có cậu em trong xóm Bãi lên Hà Nội làm ở nhờ một ngày rồi sẽ chuyển sang nhà bên cạnh rồi nên Mận cũng không bất ngờ lắm khi cửa phòng trọ của mình không có khóa ngoài. Mận biết giờ này chồng mình đã đi làm rồi. Tiếng kêu két’ của cánh cửa bằng tôn lại mở ra lần nữa, nhưng lần này nhẹ hơn vì người mở là bàn tay của một phụ nữ. Nghĩa nằm ngửa trên giường, cậu đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Mận nhìn nhìn vào giường, một chàng trai mười tám tuổi, khôi ngô, tuấn tú và nhìn rất khỏe mạnh đang nằm trên giường của hai vợ chồng. Chính cái giường này là nơi mà cô và chồng vẫn địt nhau hằng ngày. Cảm giác lạ lẫm trong người xuất hiện, đó là cảm giác thèm thuồng được làm tình, đó là phản ứng tự nhiên của người đàn bà 30 khi nhìn thấy một chàng trai tuổi vừa dậy thì nằm trên chiếc giường của chính mình, trong một không gian chỉ có 2 người. Không kìm nén được cảm xúc, Mận đảo mắt xuống háng của Nghĩa. Ôi giời ơi, trời như thử thách lòng người. Từ lúc biết yêu rồi làm vợ anh Cung đến nay, tự thấy bản thân mình chửa bao giờ có tơ tưởng đến một người nào khác, có lòng ham muốn một người đàn ông nào khác ngoài chồng. Nhưng sao hôm nay lạ thế nhỉ, trời cũng có nóng gì lắm đâu mà sao Mận thấy trong người mình cứ râm ran, cứ rạo rực, cứ cào cấu. Sao mình lại có một ước muốn dục tình nhỉ. Mình chỉ muốn nhìn trực diện vào cái vật đang ẩn dấu dưới vùng bẹn của cậu thanh niên đang ngủ kia, muốn xem buồi của chàng trai vừa mới lớn nó như thế nào, có trắng không? Có to không? Mùi có thơm không? Có nồng giống như của chồng không? Người ta ăn con gà cũng muốn ăn con gà trống choai chưa đạp mái lần nào, thịt nó mềm, thịt nó thơm, không dai mà lại ngòn ngọt. Vậy nên, thanh niên mới lớn hấp dẫn lắm, nhất là đối với đàn bà tuổi thành thục như Mận đây. Mận giật mình vì vừa mới suy đoán cậu thanh niên kia không mặc sịp, chỉ có không mặc sịp, rồi chắc là trong khi ngủ đang có giấc mơ mặn nồng gì đó nên buồi mới cửng tếu chổng ngược lên như thế này. Nếu không có cái quần dài, chắc có lẽ chỉ cần ghé đầu xuống một tí là có thể nhìn thấy được con cu bên trong rồi. Tiếc quá đi mất thôi. Rồi Mận bất giác động tay vào đũng quần mình theo phản xạ ngứa muốn gãi, cô lẩm bẩm trong miệng – Chết thật, tự nhiên mình lại… nứng mới đểu chứ. Là con người mà, giữa ham muốn và hành động lại là một khoảng cách mà không phải ai cũng yếu lý trí để chỉ hành động theo ham muốn, theo đòi hỏi của cơ thể. Mận cũng vậy, cô không phải là người dễ dàng xa đà vào những chuyện dục tình. Nhất là cậu thanh niên này lại là người cùng làng, người mà chồng cô vừa mới dẫn vào nhà. Cô không tiến tới, không lột quần cậu thanh niên ra mà ngậm miệng vào cái buồi, không dám lột bỏ bộ quần áo mặc trên người để trần truồng trước một thanh niên lạ, không dám mở cái cửa lồn õng nước để cho cái buồi được chọc vào. Thực sự là không dám, mặc dù cơ thể thì muốn lắm rồi. Cô tin chắc rằng, nếu mình làm vậy thì cậu thanh niên có cái buồi cửng tếu kia cũng không có cách nào mà từ chối, cô tự tin với khuôn mặt mình, với bầu vú sừng trâu chóp nón, với cái eo chiết thon gọn, với bờ mông đầy đặn núng nính, với cái mu lồn phôm phốp lông, với cái lồn đỏ au biết co biết bóp dữ dội của mình thì một thanh niên mới lớn chỉ như một con thỏ non đứng trước một con hổ cái mà thôi. Mận đi thật nhanh vào trong nhà vệ sinh ở phía cuối căn phòng trọ, cô lột bộ quần áo đi làm mặc trên người rồi dùng gáo múc nước dội lên người, dội cho trôi hết đi cái mồ hôi do lao động vất vả, dội cho trôi hết đi những mùi chợ búa còn vướng vân trên người. Nhưng hơn cả là dội hết những ham muốn tình đang tồn tại trong cô. Sau đó Mận mặc một bộ đồ trong nhà vào, là một lửng bằng vải mềm, cô không quên mặc cóc xê và quần lót bởi trong nhà có một người đàn ông lạ. Cô sẽ rảnh rỗi đến tận tối đêm mới phải đi làm, bình thường mọi ngày giờ này khi đi chợ về là Mận sẽ ngủ bù.
Nghĩa run run vì lạnh trong bộ quần áo mỏng manh không còn ướt nhỏ giọt tong tong nhưng vẫn còn ẩm lắm, cậu ngồi bó gối ở ngoài hành lang bệnh viện đa khoa thị xã Hưng Yên, những cơn gió làm mưa như trút ở ngoài trời hất vào những bụi nước. Đêm hôm qua, sau khi cõng bố vào đến trạm xá thì ngay lập tức các y sĩ ở trạm xá gọi xe cấp cứu về đưa ông Bừng lên bệnh viện tỉnh. Tình hình rất là nguy cấp. Nghĩa và mẹ theo xe cấp cứu lên trên này. – “Nghĩa chạy tạm ra cổng bệnh viện mua gói xôi về hai mẹ con ăn”, cô Tươi tất tưởi từ đâu đó về nói với con. Ngửng cái đầu lên nhìn mẹ, ôi thôi, trông mẹ tả tơi như một cái rẻ rách, tóc tai vẫn còn bù xù dính bết lại với nhau vì nước mưa vẫn chưa khô. Chiếc áo mỏng ẩm ướt dính sát vào thân thể, đôi mắt mẹ trũng sâu thâm quầng vì lo lắng, vì không một giây chợp mắt nào từ hôm qua đến giờ, má mẹ mới có một đêm thôi mà hóp lại để gò mà lồi ra. Còn đâu là người mẹ xinh đẹp ngày nào nữa. Sự việc đến quá bất ngờ. – Bố có bị làm sao không mẹ? Cô Tươi ngồi thụp xuống cái ghế nhựa mầu vàng xỉn và vỡ đến gần nửa của bệnh viện, thở dài một cái cô nói – Mẹ vừa hỏi bác sĩ rồi, bố mày uống rượu say bị trúng gió, lại gặp trời mưa nên bị đột quỵ. Đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi, nhưng ………. chả biết thế nào mà lần. – Mẹ gặp bố chưa? – Chưa, vẫn trong phòng cấp cứu kia kìa, người ta chưa cho gặp. Rượu với chả chè, tất cả là do rượu mà ra hết. Thôi đi đi, nhanh rồi về mẹ còn có việc cho con đây. – Vâng ạ. Vậy là Nghĩa cầm lấy tờ 5 nghìn ẩm ướt từ tay mẹ chạy ra cổng mua 1 gói xôi to chia làm 2. Một lúc sau, vừa tranh thủ ăn, cô Tươi căn dặn Nghĩa – Giờ con phải về nhà ngay, giúp mẹ mấy việc. Đầu tiên là chạy vào nhà bà Hiên ở trong làng bảo bà ấy là mẹ cháu đồng ý bán 1 con bò đực. Xong con cầm tiền bán bò mang lên viện cho mẹ để mẹ nộp vào viện cho bố. Thứ hai là con phải dọn hết đồ đạc trong nhà rồi lên gác xép ở buồng của mẹ, ngô, gạo, thóc thì bọc trong nilong rồi mới được đút lên gác xép. Nước sông năm nay chắc sẽ lên cao lắm, mưa to thế này cơ mà. Thứ ba là giúp mẹ bẻ 3 sào ngô, được bắp nào hay bắp ấy, non cũng bẻ không nước lên là ủng hết chỉ có để cho bò ăn thôi. Mẹ không về được vì bố mày còn nằm ở đây, về thì không có ai chăm mà dân làng họ chửi hết. Thôi chịu khó vậy. Nghe mẹ nói mà Nghĩa thương mẹ vô cùng, bố thì như vậy mà nhà thì có bao nhiêu là việc, mẹ phải bán bò là xót xa lắm, bò là tài sản có giá trị nhất của gia đình, nuôi bò là để tích trữ tài sản, cũng là để phòng những cơ sự gì đó xảy ra trong nhà. Cậu cũng đâu có nề hà gì chuyện mẹ giao đâu, lam lũ lao động từ nhỏ rồi, mấy việc bẻ ngô, bới khoai là việc nhỏ thôi – Vâng, để con về làm ngay mẹ ạ. Nghe con trả lời xong thì cô Tươi lại thò tay vào cạp quần móc ra một đồng 20 nghìn ẩm nữa đưa cho con – Con cầm tiền ra bến xe, nhẩy xe đò về đến chợ làng mình thì xuống. Bán bò xong thì trích tiền mà đi xe đò lên viện đưa cho mẹ. – “Vâng”, Nghĩa cầm tiền rồi với tay lấy cái áo mưa buộc vào cổ và đội cái mũ cối lên đầu chuẩn bị đội mưa về. Nhưng mẹ gọi giật lại – À Nghĩa, bao giờ con thi đại học? Sấm chớp vẫn đùng đùng, đúng là từ tối qua đến giờ, Nghĩa hoàn toàn quên mất là chỉ còn mấy hôm nữa là đến kỳ thi đại học, có lẽ việc của bố đã làm Nghĩa tạm thời quên mất – 5 hôm nữa mẹ ạ. Con về làm xong việc rồi lên trường nhận phòng thi. Cô Tươi rơm rơm nước mắt – Khổ thân con tôi, nếu mai kia mà bố mày khỏe lại thì mẹ đưa đi. Chứ đi một mình biết thế nào mà lần, đã ra ngoài bao giờ đâu. – Lo gì mẹ, con đi một mình cũng được, không biết đến đâu thì con hỏi đến đấy. Mẹ cứ ở nhà chăm bố, thôi con đi đây. Chưa để mẹ nói thêm câu gì, Nghĩa lao vào làn mưa. ————- Từ bến xe của thị xã có nhiều xe chạy liên tục đi qua các huyện rồi lên Hà Nội hoặc đi các tỉnh khác. Nghĩa hỏi xe chạy qua Kim Động rồi còn hỏi kỹ là xe có đi qua làng của cậu không, bác tài trả lời có Nghĩa mới lên xe. Đây cũng là đầu tiên Nghĩa đi xe đò, lần trước lên tỉnh thi học sinh giỏi là đi xe oto do nhà trường bố trí theo tiêu chuẩn. Chiếc xe Hải Âu cũ rích có từ thời chiến tranh, trên xe nào là gà, nào là vịt, nào là mía, nào là các bao tải ngô, khoai, sắn đủ các thứ cả. Nói là xe khách thôi chứ thực ra đây là xe chở hàng thì đúng hơn. Đa phần người ngồi trên xe là các lái buôn hàng nông sản, gia cầm từ địa phương lên Hà Nội độ hơn nửa tiếng là xe đã từ thị xã Hưng Yên đỗ ở chợ làng của Nghĩa. Lơ xe gọi to khi chiếc xe Hải Âu cồng kềnh tránh dòng người đông ngịt bất thường đang lố nhố ở chợ, cũng may trời đã ngớt mưa, thậm chí còn có những tia nắng nhỏ len lỏi đám mây chiếu xuống mặt đất, chẳng lẽ “qua cơn mưa trời lại sáng” là đúng hay sao – Em gì ơi đến chợ làng rồi, xuống xe đi. Sao nay đông người thế nhỉ. Chiếc xe vừa đỗ, Nghĩa nhảy xuống thì một cảnh tượng rất lạ làm cậu hoang mang, đó là cảnh người dân xóm Bãi đang lúc nhúc quanh đây, xung quanh họ là đủ các thứ đồ dùng gia đình, nào là nồi niêu xoong chảo, nào là chăn chiếu gối màn, nào là bao tải ngô, khoai, dưa, thóc gạo đủ cả. Chạy nhanh đến một bà cụ hàng xóm, Nghĩa giật vào tay áo bà – Bà ơi, có chuyện gì mà xóm mình tập trung ở đây hết tay ngang trán lau đi giọt mồ hôi, bà cụ nhận ra cu Nghĩa nhà hàng xóm, cũng vừa được nghe con cháu kể lại tối qua bố cu Nghĩa bị ngất ở bờ ngô giờ đang đưa lên viện, lại nhìn thấy thằng cháu mặt mũi sáng sủa khôi ngô tuấn tú ngoan ngoãn hiền lành, bà không giấu nổi giọt nước mắt thương cảm cho hoàn cảnh không chỉ của riêng gia đình Nghĩa mà còn của cả người dân xóm Bãi – Hu hu hu, Nghĩa đấy hả cháu, về rồi à. Xóm ngập hết rồi. Huhuhu!!!!, lên đê mà xem. Nước về rạng sáng nay, lớn lắm. Khổ thân cháu tôi. Chỉ nghe có thế là Nghĩa chạy một mạch từ chợ lên đê, đoạn đường chỉ có chừng hơn trăm mét thôi nên chỉ chốc lát là cậu đã đứng ở mặt đê. Nhưng hỡi ôi, còn đâu cảnh đẹp khi đứng ở trên đê nhìn xuống vùng đất bãi đỏ au mầu phù sa, còn đâu con sông Hồng hiền hòa thơ mộng uốn lượn như những dải lụa mầu hồng, còn đâu những nếp nhà lưa thưa tỏa khói bếp lam chiều, còn đâu những ruộng ngô bãi khoai xanh mươn có nước, nước và nước mà thôi. Cả biển nước đục ngầu ngập sát mép con đê nơi Nghĩa và những người dân xóm Bãi đang lố nhố nhìn về phía nhà mình. Không còn phân biệt được đâu là sông, đâu là đất bãi. Những cây tre hộ đê cũng đã bị nước làm ngập chỉ còn lơ thơ ngọn lung lay vì sóng dập bờ. Còn xóm Bãi nữa, xóm Bãi đâu rồi? Xóm Bãi ơi, xóm Bãi đang ở đâu? Xóm Bãi đã ngập hoàn toàn trong nước. Chỉ còn đâu đó vài nóc nhà lềnh phềnh trên mặt nước, nước sóng sánh làm cho Nghĩa cảm giác như những nóc nhà ấy đang lênh đênh như những chiếc lá nhỏ trên mặt nước, trên nóc nhà có vài con gà, con ngan ướt sũng trú chân đang rũ mình vẩy nước khỏi lông. Nghĩa bần thần nhìn về xóm Bãi, nơi đó có nhà mình nhưng giờ chỉ nhìn thấy nóc. Cậu không còn phải là đứa con nít, nhưng cũng chưa đủ lớn để đối diện với hoàn cảnh này. Cũng có 1 lần chứng kiến ngập nặng cách đây độ chục năm, nhưng lần đó nước cũng chỉ lên đến ngang nhà thôi, không lớn như lần đầu cậu lại văng vẳng tiếng mẹ dặn “Bán bò, treo đồ lên gác xép, mang tiền vào viện”. Nhưng giờ đây thì nhà đâu? Bò đâu? Đồ đâu? Tiền đâu?. Nghĩa ở giữa, sau lưng ở về hướng Đông cách đây 2 chục cây số là bố đang cấp cứu chưa biết tương lai ra sao, còn trước mắt chỉ có nước đục ngầu, trắng trơn. Bỗng Nghĩa nghe thấy tiếng nói trong trẻo quen thuộc nhưng hớt hải vang lên ở sau lưng – Nghĩa ơi!!!!!!!!!!!!! Hu hu hu ! Là Trang, cô bạn thân mà giờ có thể coi là người yêu được rồi, mái tóc dài của cô bết lại vì ẩm. Ngoảnh đầu lại nhìn Trang, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe vừa khóc không biết là khóc cho chính hoàn cảnh của gia đình Trang, hay cho hoàn cảnh của người dân xóm Bãi, hay là cho hoàn cảnh của Nghĩa nữa – Trang à? Nước lên lâu chưa? Những người đồng cảnh ngộ với nhau mới thấu nỗi khổ của nhau. Nhà Trang cũng đâu có khá khẩm gì hơn nhà Nghĩa, cô cũng vừa mới cùng cha mẹ chạy nước lên đến đây, nhặt được gì thì nhặt, vớt được gì thì vớt, mang được gì thì mang. Nhà mình còn chưa xong lấy đâu ra hơi mà giúp nhà khác nữa– Nghĩa ơi, nước lên rạng sáng nay, nhanh lắm. Chỉ có khoảng 1 tiếng thôi là đã ngập như thế này. Nhà Trang cũng không kịp chuyển hết, vẫn còn nhiều thứ ở trong nhà lắm. Còn nhà Nghĩa? Trang nói đến đây thì nghẹn lại vì xót, vì xa, vì vừa nhớ ra là lúc nước về nhà Nghĩa không có ai ở nhà, tất cả ở trong viện hết rồi. Nhớ lại xong thì Trang nói – Nghĩa ơi, bố Nghĩa có làm sao không? giờ phải như thế nào đây? – Bố tớ không sao? Tớ mới ở viện về đây xong. Nhưng ………………. Đúng rồi, tớ phải cứu bò đã. Tớ nhớ là đêm qua vẫn buộc nó ở chuồng, sợ nó không lên được. Chưa nói dứt câu, Nghĩa đã nhảy ùm xuống dòng nước để mặc Trang thẫn thờ lo lắng, cô chỉ kịp hét lên – Nghĩa ơi đừng, nước mạnh lắm, không được đâu, Nghĩa ơi đừng. Cô bác ơi cứu bạn cháu với ………………Nhưng nào có ai nghe Trang nói gì, tất những người còn đứng trên đê cũng đang tất bật việc của mình. Rồi Trang nhìn về phía nước, nơi người bạn của mình trông nhỏ thó đang bơi sải luồn lách qua các thứ nổi lềnh phềnh trên mặt nước, cậu bơi thật nhanh về phía nóc nhà của mình, với biển nước mênh mông này, con người chỉ là một hạt cát bé nhỏ mà thôi.
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!– “Nghĩa, sau này lớn lên cậu sẽ làm nghề gì?”, Một cô gái tóc tết đuôi sam dài đến tận thắt lưng có khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn ngồi bên cạnh nói với chàng đứng dậy lấy một tay phủi phủi vào đít để làm rơi ra một vài ngọn cỏ dính vào mông, đôi mắt tràn trề nhiệt huyết nhìn về phía con sông Hồng ở phía xa như một dải lụa màu hồng đang uốn lượn. Nơi Nghĩa đang ngồi cùng với Trang, cô bạn cùng xóm học chung với nhau từ hồi lớp 1 là ở trên triền đê xanh mướt cỏ, giữa đê và con sông Hồng ở phía xa ấy là một vùng đất màu mỡ phù sa mà người dân nơi đây thường hay gọi là đất không phải suy nghĩ nhiều về câu hỏi của Trang, bởi trong lòng cậu đã có câu trả lời rất rõ ràng rồi. Cậu chỉ không biết làm thế nào để hiện thực hóa nó thôi. Ngó mặt nhìn xuống Trang đang ngước lên chờ câu trả lời, Nghĩa chỉ tay về phía cánh đồng ngô xanh mướt đang kỳ trổ cờ– Tớ muốn trồng thật nhiều cây ở vùng đất bãi bặm môi lại suy nghĩ về câu trả lời của Nghĩa, quả thật cô không hiểu cho lắm, kéo giật vạt chiếc áo sơ mi màu trắng đục để Nghĩa ngồi xuống cạnh mình, Trang mơ màng nhìn về phía mặt trời đang đỏ au sắp lặn ở phía bờ bên kia con sông– Lần nào tớ hỏi cậu cũng trả lời thế. Trồng cây thì có gì khó đâu, cả làng cả xã mình đều trồng cây ở đấy bao nhiêu đời rồi. Có chi mà cậu phải mơ ước vậy?Nghĩa vò đầu bứt tai tìm từ ngữ để diễn tả cho Trang biết suy nghĩ của mình, nhưng cậu không thể nghĩ ra nổi, bởi thứ đó đến chính bản thân cậu còn chưa nghĩ ra– Tớ biết, tớ biết chứ sao không? Ý tớ khác nhưng tớ cũng không biết diễn tả như thế nào để cậu hiểu nữa, từ bé tớ đã có ước mơ như vậy rồi.– Chắc tớ chẳng cần nói cậu cũng biết, người dân làng mình, trong đó có bố mẹ chúng mình một năm trồng đến 4 vụ, hết ngô, khoai, lạc, dưa đến chuối, đậu. V. V. Có loại cây nào mà không trồng đâu. Nhưng có nhà nào mà xây được cái nhà mái bằng. Khổ cực quanh năm mà cũng chỉ đủ ăn thôi. Bây giờ người dân làng mình bỏ xứ đi làm ăn nơi khác quá nửa phân tích không sai, đó đúng là thực trạng ở vùng đất này, huyện Kim Động thuộc tỉnh Hưng Yên, một tỉnh thuộc vùng đồng bằng bắc bộ có con sông Hồng chạy ở bên sườn. Người dân nơi đây chủ yếu sống bằng nghề nông, cấy lúa vẫn là chính. Nhưng đối với những làng ven sông như làng của bạn Nghĩa, bạn Trang thì lại sống chủ yếu bằng nghề trồng các loại cây hoa màu khác ở vùng đất đệm giữa con đê ngăn lũ và sông. Vùng đất ấy phì nhiêu màu mỡ lắm vì có rất nhiều phù sa, trồng được hầu hết các loại cây trồng thông thường. Nhưng thiên nhiên không ưu đãi con người hoàn toàn, Nghĩa thêm một lần nữa đứng dậy, cậu hỏi ngược lại Trang– Cậu có biết tại sao lại như vậy không?– “Tại sao?”, Trang trông đợi lắm câu trả lời này.– Vì cứ vào mùa mưa là nước lên. Phải rồi, mùa nước nổi. Hàng năm cứ vào mùa mưa là con sông Hồng hiền hòa thướt tha như thiếu nữ dậy thì ấy lại trở nên dữ dằn như phụ nữ đến tháng, nước lên ngập hết tất cả, có năm nước còn lên cao mem mép bờ đê nơi Nghĩa và Trang đang ngồi. Thành thử ra không thể trồng được những loại cây dài ngày, mang lại hiệu quả kinh tế thất vọng vì câu trả lời của Nghĩa, chuyện hàng năm cứ đến mùa nước lên là cả làng phải di cư vào trong đê, đứng chống nách trên đê nhìn xuống vùng nước rộng mênh mông, nước lên ngập cả nhà chỉ còn mỗi mái chom chóp nổi lềnh phềnh trên mặt nước đã không phải là chuyện gì xa lạ nữa rồi– Chuyện đó thì cả làng ai chẳng biết. Nhưng cậu có cách nào ngăn nước lên không?– “Tớ sẽ đắp bờ ngăn nước sông tràn vào”, Nghĩa trả lời hồn nhiên như cô cười phá lên bởi suy nghĩ trẻ con của Nghĩa– Ha ha ha, cậu sẽ là Sơn Tinh, lấy đá núi để ngăn nước lên phải không? Ha ha ha ha. Cậu vui tính thật là mình không thể đôi co với cô nàng này cho ra đầu ra đũa rồi, cơ bản là chính bản thân Nghĩa cũng không biết bằng cách nào có thể ngăn nước lên được, Nghĩa chuyển đề tài nhưng vẫn níu lại một chút hy vọng cho cả hai người– Hiện nay tớ chưa biết cách, nhưng tương lai tớ sẽ tìm ra. Cậu cứ tin ở cho qua, bởi những đoạn nói chuyện vừa rồi với Nghĩa thực sự mà nói cũng không phải là chuyện chính mà Trang rủ Nghĩa ra đây khi 2 đứa trên đường đi học về, sắp đến kỳ thi tốt nghiệp cấp III và thi vào Đại học rồi– Thôi được rồi, tớ tạm tin cậu đấy. À Nghĩa này, Nghĩa đã quyết định đăng ký thi vào trường đại học nào chưa? Cậu không được bỏ qua lời đề nghị của tớ đâu, không là tớ… giận đến đây, Trang quay mặt đi hướng khác để che đi khuôn mặt bầu bĩnh đang ửng hồng của mình. Nói về đôi bạn Nghĩa và Trang một chút, cả hai đứa ở cùng một thôn bên bãi, học với nhau từ năm lớp 1 đến tận giờ là sắp hết lớp 12 rồi. Nhà ở gần nhau nên hai đứa thân nhau lắm, lúc nào cũng đi học cũng kè kè ở bên nhau. Lại thấy tên hai đứa ghép lại với nhau thành một từ hết sức có ý nghĩa nên bạn bè cùng lớp thường hay chọc ghẹo ghép đôi vào với hình dáng thì cả hai cũng được gọi là trai xinh gái đẹp, nhìn rất ra dáng một đôi không lệch pha nhau tẹo nào. Chỉ khác nhau một chút về tính cách, trong khi Nghĩa sống nội tâm thì Trang có vẻ thích hướng ngoại. Còn về bản thân hai đứa, có thể dùng một câu thành ngữ như thế này để diễn tả “Tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Hồi đó không như bây giờ, trai gái chưa có cởi mở yêu đương dễ dàng. Mặc dù trong lòng hai đứa đã có chút gọi là yêu’ nhau rồi đấy, nhưng hành động và lời nói cũng mới chỉ dừng lại ở hai người bạn thân thân thân mà thôi.– “Thực ra… thì tớ có quyết định rồi”, Nghĩa ấp reo lên sung sướng, cô chờ quyết định này của Nghĩa từ đầu năm lớp 12 cơ– Hihihihihi! Có phải là cậu quyết định thi trường Kinh tế quốc dân cùng với tớ không?Nghĩa ấp úng– Tớ… tớ… tớ…Trang cướp lời bạn, cô bấu bàn tay mình vào bắp tay Nghĩa– Đúng rồi phải không? Tớ mừng lắm, vậy là cậu nghe lời tớ rồi. Tớ tin chắc rằng hai đứa mình sẽ đậu đại học Kinh tế quốc dân nói vừa rồi của Trang không phải là tự tin thái quá đâu, hai đứa mặc dù đều là con nhà nghèo nhưng lực học thì không một đứa bạn nào dám coi thường, liên tục không Nghĩa thì sẽ là Trang dẫn đầu về học lực trong lớp, mà việc này được duy trì từ năm lớp 1 đến tận bây giờ. Mới năm ngoái thôi, hai đứa còn là đại diện của trường cấp 3 tham gia kỳ thi học sinh giỏi toàn tỉnh Hưng Yên. Nghĩa thi môn hóa học còn Trang thi môn cái điệu bộ mừng như bắt được vàng của Trang, Nghĩa không nỡ làm nàng cụt hứng, mặt trời cũng chỉ chiếu những tia nắng sót cuối cùng trước khi lặn hẳn, ánh hoàng hôn trên triền đê đẹp đến mê hồn như vậy nhưng không làm Nghĩa để tâm, bởi trong lòng cậu lúc này chỉ là một sự lo lắng đến lạ thường, bởi cậu biết điều cậu nói ra sau đây rất có thể làm Trang giận. Mà tính Trang thì Nghĩa biết, cô ấy giận thì rất khó để làm lành, nhưng Nghĩa là người không biết nói dối– Tớ, tớ xin lỗi. Tớ quyết định thi đại học Nông nghiệp bị dội một gáo nước lạnh, lời Nghĩa nói làm Trang đứng họng, mắt cô mở thật to nhìn kỹ vào khuôn mặt xụi lơ của người bạn thân– Cậu… cậu… Tớ… ghét cậu!Vừa nói xong Trang với tay lấy cái cặp sách gập đôi màu đen của mình rồi đứng dậy chạy thật nhanh bỏ lại Nghĩa đứng một mình thẫn thờ nhìn theo đôi mông đít đã bắt đầu núng nính của Trang. Trời nhập nhoạng tối nên Nghĩa không nhìn được những giọt nước mắt lã chã của Trang rơi xuống đám cỏ ven xa xa vọng lại tiếng lục lạc treo trên cổ con bò cái đầu đàn đang dẫn đầu đàn bò thong dong từng bước tìm về chuồng sau một ngày gặm no cỏ xanh mướt ở triền đê.… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn thấy Trang chạy thật nhanh xuống lối rẽ vào xóm Bãi, cũng định đuổi theo để an ủi mong Trang bớt giận nhưng nghĩ thế nào Nghĩa lại thôi. Giờ bạn ấy đang ôm cục giận trong người, nếu mà an ủi có thể chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, cứ thể thư thư rồi mình tính dần. Nghĩ vậy nên Nghĩa cũng ôm cặp lững thững đi men theo đê rồi đi xuống xóm Bãi, ở nơi đó là nhà cậu. Chắc giờ này mẹ đang nấu cơm, cũng nhá nhem tối đúng như vậy, đường trong xóm Bãi quanh co toàn là đường đất, cũng may trời mấy hôm nay nắng khô ráo nên đi lại cũng dễ dàng, chứ cứ có một cơn mưa hơi to một chút mà xem, lậy lội bùn đến tận mắt cá chân. Hai bên đường làng lưa thưa thỉnh thoảng có một vài ngôi nhà, còn lại đều là những ruộng ngô, ruộng khoai, ruộng dưa được người trong xóm tận dụng từng mảnh đất trống để trồng một thứ cây gì vèo mãi Nghĩa cũng về đến một ngã ba đường, nếu rẽ phải đi đến cuối con đường này là nhà của Trang, còn rẽ trái là về nhà mình. Nghĩa tần ngần một lúc vì vẫn còn một mối tơ lòng khi nghĩ về người bạn gái thân thiết, nhưng cậu quyết định rẽ về phía bên ngã ba đường vừa nãy khoảng hơn trăm mét là ngôi nhà mà Nghĩa và chị gái đã sinh ra và lớn lên. Gọi là nhà cũng được mà gọi là lều cũng chẳng ai bảo gì. Cả cái xóm Bãi này hình thành nên một cách tự nhiên theo nhu cầu của sản xuất hoa màu. Lúc đầu chỉ có một hai nhà ra ngoài bãi này dựng tạm một túp lều nhỏ để trông đêm đám ruộng của mình, dần dà có thêm vài nhà, lại thêm vài nhà nữa ra dựng lều dựng lên tức khắc hình thành một xóm lều nhỏ. Rồi thì từ lều người ta bảo nhau dựng cái nhà tạm to hơn một chút rồi kéo vài người, rồi cả gia đình ra ngoài bãi này ở hẳn luôn. Chuyện kể ra thì chỉ có vài dòng chữ, nhưng đó là cả quá trình mấy chục năm mới hình thành cái xóm Bãi này. Nay đã có khoảng trăm nóc nhà và cũng được chính quyền chính thức công nhận là một xóm thuộc một làng về mặt hành chính xóm Bãi không có đất trồng lúa giống các xóm trong đê, chỉ có đất trồng màu. Âu đó cũng là sự phân công công việc trong xã hội. Dân trong đê thì trồng lúa, dân ngoài bãi thì trồng màu. Thế nên mới có chuyện cứ đến mùa thu hoạch là dân xóm Bãi thi nhau đội từng thúng ngô, thúng khoai vào trong đê đổi lấy lúa, lấy gạo về lại Nghĩa, đứng trước cổng nhà mình, gọi là cổng cho nó oai thôi chứ nó chỉ là hai cụm hoa dâm bụt trồng hai bên, không có cánh cổng chi hết, ở đây không có chuyện trộm cắp gì vì nhà nào cũng nghèo như nhau cả thôi. Lần nào cũng vậy, mỗi lần đi học về hoặc đi đồng về Nghĩa đều đứng ngắm ngôi nhà mình đôi ba phút đồng hồ. Để làm gì ư, chẳng phải là cậu thấy ngôi nhà của mình đẹp đâu, nó cũng giống như trăm ngôi nhà khác ở xóm, tồi tàn như nhau. Nhà cấp 4 có mái bằng lợp bằng ngói ta, tường nhà xây bằng gạch ba banh không trát, cửa nhà là các tấm phên tre nứa ghép lại với nhau. Ở đây trăm nhà như một đều xây theo kiểu này, chỉ khác nhau ở độ rộng mà ngắm ngôi nhà mình chỉ để nung nấu thêm ý muốn thay đổi, cậu muốn lắm được tự tay mình phá bỏ ngôi nhà này và thay vào đó là một nhà mái bằng bê tông cốt thép giống như một số gia đình ở trong đê. Để nó không bị dột mỗi lần mưa, để nó không bị gió từ sông Hồng thổi lùa vào tận bên trong. Để mẹ bớt men theo mái cỏ tranh ở bếp lúc trời nhập nhoạng tối thế này trông thật ma mị, Nghĩa biết là mẹ đang nấu cơm. Vâng, chỉ có mẹ là người nấu cơm trong gia đình thôi. Ở nhà chính vẫn tối om, điều đó chứng tỏ bố Nghĩa không có ở nhà, thường thường giờ này bố cũng đâu có ở nhà, ông đi uống rượu ở trong làng chắc đến bữa mới cất cặp vào cái bàn học ở trong phòng chính, nhà cấp 4 có 3 gian. Hai gian chính có cái không gian gọi là phòng khách vì có đặt bàn thờ và một bộ bàn ghế bằng mây cũ mèm, cạnh bàn thờ là một cái giường rộng mét rưỡi làm bằng tre, nơi đây là chỗ ngủ của Nghĩa. Còn một gian buồng nữa là phòng ngủ của bố mẹ, ngăn cách phòng ngủ với phòng khách là một cái rido màu xanh có in những bông hồng, mẹ nói chiếc rido này là quà cưới của một người bạn gái của mẹ, nhưng người này là ai thì mẹ không có nói cho Nghĩa xuống bếp phụ mẹ nấu cơm– Mẹ nấu cơm ạ?Mẹ Nghĩa vừa chổng mông lên cúi đầu xuống sát bếp để thổi lửa, mấy hôm trước trời mưa làm đống rơm ướt sũng, thành ra cháy không đượm như rơm khô, mà không khéo dụt còn bị tắt, khói rơm nghi ngút. Nghe con hỏi, cô Tươi ngoảnh lại nhìn con rồi trả lời bằng cái giọng ngọt ngào– Sao hôm nay học về muộn thế con?Trời chưa tối hẳn nên nhà không thắp đèn dầu, trong cái mờ ảo của nắng tắt, cộng với khói rơm nghi ngút làm Nghĩa nhìn mẹ trông đến tội. Tóc mẹ lòa xòa rối rắm lất phất lòa xòa trên khuôn mặt, mắt mẹ chắc là do khói bếp làm ướt nhòe như vừa mới khóc. Mẹ mới có 40 tuổi đầu, từ thời còn con gái lam lũ, cái nắng, cái mưa nó đầy đọa nhưng mẹ vẫn giữ được nét đẹp của người phụ nữ vùng nông thôn, chứ không bị phai màu, bị đen nhẻm đi giống như mấy cô cùng xóm trạc tuổi mẹ. Như người ta thường nói, mẹ ở vào cái tuổi thành thục nhất của người phụ nữ, bàn tay và khuôn mặt có chút rạn và rám nắng vì lao động đồng áng, nhưng những mảng da thịt ẩn khuất bên trong thì trắng phau phau và mịn màng lắm, đó là hiểu biết của Nghĩa về mẹ, một người phụ nữ đẹp ở nông thôn.– Vâng, học về con gặp bạn Trang để nói về chuyện thi đại học mẹ hai đứa thân nhau thì cả cái xóm Bãi này ai chẳng biết. Xóm cũng có khoảng hơn chục bạn trạc tuổi như Nghĩa nhưng chỉ có 2 đứa là học hành đàng hoàng, giờ đã sắp hết lớp 12, còn lại thì đều bỏ học giữa chừng, có đứa học hết cấp I, có đứa cố lắm cũng chỉ học hết cấp II. Nguyên nhân thì chỉ có 2 thôi, một là học lực yếu không theo nổi, đúp lên đúp xuống thành ra bỏ học, hai là không có tiền để học khi còn phải làm đủ thứ việc để kiếm miếng cơm đút vào mồm. Quê nghèo nó vậy.– Thế hai đứa đã quyết định thi trường nào chưa? Con mổ cho mẹ con cá trôi mẹ để ở giếng ấy, vừa rồi chú Lãm đến chú Lãm, chuyện chú hay cho con cá sông cũng trở nên hết sức bình thường, bao nhiêu năm nay đã vậy rồi, từ hồi chị em Nghĩa còn bé xíu cơ. Chú có nhà ở trong đê nhưng đã từ lâu lắm rồi chú chuyển ra ở hẳn ở ngoài bãi, dựng một cái lều ven sông, sống bằng nghề đánh bắt cá ở sông xắn tay áo đi ra giếng ngay cạnh bếp, cậu thoăn thoắt đôi tay mổ cá, vừa làm vừa trả lời mẹ, giọng buồn như để trút bỏ nỗi lòng mình– Rồi mẹ ạ, con quyết định thi đại học Nông nghiệp I, còn bạn Trang chắc là thi đại học Kinh tế quốc cùng thì lửa đã lên đượm, mùi rơm ẩm không thơm như mùi rơm khô, nó nồng nồng mùi của ẩm mốc, cháy lắm cũng chỉ có ngọn lửa màu xanh nhờ nhờ, không phát tiếng nổ lách tách như rơm khô, cô Tươi ấp thêm một đám rơm vào bên cạnh cho khô dần, trên bếp lửa là nồi cơm bằng gang– Sao hai đứa không thi vào cùng một trường?, Sau này học trên đó còn bảo ban dài một cái, Nghĩa moi nốt mang cá rồi kéo nước lên rửa– Con không thích học kinh tế mẹ ạ, mà Trang thì không thích học nông nghiệp. Con hỏi mấy anh trong làng thì thấy bảo hai trường đó cũng gần nhau, chỉ cách nhau khoảng mươi mười lăm cây thôi. Có gì vẫn giúp nhau được mẹ ạ.– Mẹ thì không biết gì chuyện học hành của các con nên không can thiệp được. Con quyết định như thế nào mẹ nghe cả, con lớn rồi làm gì cũng nghĩ trước nghĩ sau, biết chưa con. Cả nhà mình giờ chỉ còn trông vào anh thôi, gắng mà học sau này còn nuôi bố mẹ, nuôi… chị lắm rồi mới Nghĩa mới nghe mẹ nhắc đến chị Nhài, còn nhỏ nên Nghĩa không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chắc là một biến cố gì đó ghê gớm lắm. Chị Nhài hơn Nghĩa 4 tuổi, hai chị em quấn quýt nhau lớn lên. Tuổi thơ của Nghĩa đều gắn liền với hai tiếng “chị Nhài”, chị lúc thì như người bạn khi chơi cùng em, lúc chị như một nữ anh hùng khi bảo vệ em khi bị bọn trẻ trong đê bắt nạt khi đi học, có lúc chị là một người mẹ thứ 2 của Nghĩa. Chị xinh lắm, lại dịu dàng, chăm chỉ, nết na, đã từng có lần Nghĩa trộm nghĩ sau này lấy vợ nhất định phải lấy người như chị. Chị học hết lớp 9 rồi nghỉ học ở nhà làm đồng với rồi buổi chiều hôm ấy, cũng vào chập đầu hè này, cách đây 3 năm, khi đó Nghĩa đang học lớp 9, lúc đi học về đến cổng thì cậu thấy chị cầm theo balo quần áo rồi vụt chạy từ trong nhà ra, nước mắt chị còn nhòe nhoẹt ướt đẫm cả khuôn mặt. Khi chị nhìn thấy Nghĩa đi học về thì chỉ kịp ôm chầm lấy em một cái rồi khóc rống lên không nói được một lời nào. Sau đó chị đi mất để lại Nghĩa một mình ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy đó đến nay đã 3 năm trời nhưng Nghĩa không thấy chị về nhà, nói như vậy cũng không hẳn chính xác, chị có về nhưng không vào nhà. Chị về vào dịp Tết nhưng chỉ về đến đầu con đê lối dẫn xuống xóm rồi chờ Nghĩa đi học về, dúi vào tay Nghĩa một túi bánh kẹo gì đó rồi nói rất ngắn gọn “Nghĩa mang về cho mẹ thắp hương”. Chị chỉ nói đúng một câu đó rồi lại chạy thật nhanh như không dám ở lại. 3 năm chị đi là 3 lần Nghĩa gặp chị vào dịp giáp Tết, là 3 lần Nghĩa được nghe chị nói đúng một câu đó. Câu nói ám ảnh Nghĩa đến khôn cùng “Nghĩa mang về cho mẹ thắp hương”.Trở lại với không khí đang trĩu nặng khi mẹ vừa nhắc đến chị gái, Nghĩa bần thần nhớ lại một quãng tuổi thơ đầy ắp kỷ niệm giữa mình và chị. Rồi lấy hết can đảm, Nghĩa hỏi mẹ– Mẹ, sao chị không về nhà? Con nhớ chị lắm!Nghĩa không biết rằng, ở trong bếp, vừa rồi buột miệng nhắc đến đứa con gái đầu lòng là tâm trạng cô Tươi chộn rộn, mắt cô đã đỏ không phải là do khói bếp mà do cô khóc. Đã 3 năm rồi cô chưa nhìn thấy mặt mũi đứa con gái ấy, cô nhớ nó đến quặn thắt ruột gan. Nghĩ trong lòng như vậy, nhưng cô Tươi chợt quát lên– Nhớ gì mà nhớ! Nó là đứa con gái hư hỏng, đến…Câu nói bỏ lửng ấy của mẹ càng làm Nghĩa tò mò, không biết đã có chuyện gì xảy ra với chị, tại sao chị bỏ đi từng ấy năm không về nhà? Tại sao bố mẹ không ai nhắc đến chị? Tại sao họ còn cấm cậu nhớ đến chị? Hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải mẹ không nói tiếp, lại nhìn thấy thái độ tức giận rất hiếm gặp của mẹ nên Nghĩa cũng không dám hỏi tiếp. Cậu làm nốt con cá rồi mang vào bếp cho bếp bập bùng, mùi rơm ẩm, nồi cơm sôi sùi bọt ra ngoài mép vung. À, trời tối hẳn rồi đấy!
Thế rồi những tháng cuối cùng của năm học cấp III cứ vậy mà trôi đi, Trang vẫn giận Nghĩa từ cái hôm ở trên đê đến giờ. Cô nàng không chịu đi sánh đôi cùng Nghĩa giống như mọi khi nữa. Vẫn là đi học cùng nhau nhưng kẻ trước người sau, Nghĩa cũng không phải là người khéo ăn khéo nói nên không tìm ra được cách để cô nàng nguôi giận, thành thử ra cậu cứ lẳng lặng mà đi sau bạn cho đến tận trường, rồi lại từ trường về tận nhà. Ngày này qua ngày nọ cứ thế mà trôi đi. Rồi khi tiếng ve kêu đinh tai nhức óc vang vọng cả một vùng quê mỗi khi trưa hè, hôm đó là cuối tháng 5, chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, buổi trưa hôm đó tan học về, đến đầu lối rẽ xuống xóm Bãi, Nghĩa mới mạnh dạn tiến đến sát đít Trang mà nói bằng cái giọng run run – Trang ơi, cho tớ xin lỗi. Trang dừng lại một chút, cô nàng vẫn ôm cái cặp da gập đôi mầu đen trước ngực. Mà nói về ngực Trang một chút, giờ đây khi đã bước sang tuổi mười tám, đã gọi là vừa dậy thì xong, cặp vú của Trang đã lớn hẳn rồi, không còn chũm chũm quả cau non giống như hồi mới vào lớp mười, mà giờ đã to như quả bòng quả bưởi, chiếc cặp ép vào vú chỉ làm nó ép vào đôi chút, còn đôi môi đít đã núng nính lắc bên nọ, lư bên kia trông rất ra dáng phụ nữ rồi. Dừng lại chỉ một chút thôi rồi Trang đi nhanh hơn, nhưng trước khi bước đi cũng kịp nói câu hờn dỗi – Có coi người ta ra gì đâu mà đòi ……… xin lỗi. Tiếng ve kêu inh ỏi ở những cây bàng, cây phượng bên kia đê vọng về như cổ vũ tinh thần cho Nghĩa, cậu chạy thật nhanh lên sóng đôi với Trang, không để cô nàng thoát giống như lần trước nữa. Cũng chẳng biết có ông bà ông vải gì giúp sức mà Nghĩa mạnh bám vào bắp tay của Trang, ôi cái bắp thịt đàn bà sao nó mềm đến như vậy, Nghĩa rùng mình một cái vì cái cảm nhận đầu đời mang tính xác thịt. Bao nhiêu năm chơi thân với Trang, không phải là Nghĩa chưa từng chạm vào người Trang, có lần Trang đang đi học ốm, Nghĩa còn cõng về nữa cơ mà. Nhưng thời khắc này khác à nha, Nghĩa và Trang không còn là những đứa trẻ, cả hai đã lớn cả rồi, đã thực sự lớn rồi, mấy đứa bạn cùng tuổi đã có vài đứa lấy vợ lấy chồng. Trang cũng không khác Nghĩa là bao, cô cũng có thoáng giật mình run run khi bàn tay to bè rắn rỏi của Nghĩa chạm vào bắp tay thịt của mình, chiếc áo sơ mi mỏng manh nên cô cảm nhận rất rõ những bổi hồi bồi hồi từ phần va chạm nhỏ ấy. Rồi tiếng nói của Nghĩa vang lên bên cạnh như kéo 2 đứa dứt ra khỏi sự ngọt ngào thơ ngây – Tớ có mà ……………….. đừng giận tớ nữa. “Tớ có mà”, là có gì thì chỉ Trang và Nghĩa mới hiểu. Vừa rồi Trang nói “không coi người ta ra gì” và bây giờ Nghĩa trả lời “có mà”. Đấy là cách nói của ngày xưa ấy, cái hồi ấy người ta đối đáp với nhau bóng gió như vậy, chứ không như bây giờ, nếu như vào thời đại của năm 2019 này, có khi Trang sẽ hỏi “có muốn chịch người ta không mà …….. đòi xin lỗi”, và rất có thể Nghĩa sẽ không run run mà trả lời “Anh muốn chịch em lâu lắm rồi”. Hì hì hì, vui chút thôi. Trở lại với cái ngày cuối tháng năm ấy ở lối rẽ xuống xóm Bãi, sau khi nghe cậu bạn nói như vậy, tim Trang phải nói là loạn nhịp. Với Trang, Nghĩa vô cùng quan trọng, hay nói đúng hơn, Trang đã yêu Nghĩa rồi, điều đó không có gì phải bàn cãi, hoàn cảnh 2 đứa là tương đồng, lại cùng lớn lên, cùng có tuổi thơ “cởi trần tắm mưa” cùng nhau, đều có ngoại hình mà chúng bạn vẫn thường trêu là cặp “trai tài gái sắc”. Cái khoảnh khắc con tim đập thình thịch dưới vú trái ấy có lẽ chẳng bao giờ Trang quên. Nhưng con gái vẫn là con gái, dùng cái tay còn lại, Trang gạt tay Nghĩa ra khỏi bắp tay kia của mình, cô chuẩn bị co giò chạy về nhà, nhưng trước khi chạy vẫn kịp nói thật nhanh – “9 giờ tối nay gặp nhau ở đê, chỗ bụi tre già”, nói xong Trang chạy mất để lại một Nghĩa thẫn thờ cho tay lên đầu gãi gãi.———— Tối nay bố lại địt mẹ. Tiếng cọt kẹt xen lẫn tiếng ú ớ, tiếng pạch pạch ở trong buồng làm Nghĩa không thể tập trung học bài, cuộc hẹn với Trang thì chưa đến. Vô tình cậu chạm tay xuống đũng quần mình, trời ơi là trời, tại sao dương vật mình lại cứng, là buồn đái hay là vì nứng vậy hả trời? Nghĩa xua đuổi ý nghĩ mình cương cứng vì nghe tiếng bố mẹ địt nhau trong buồng, tấm ri đô oái ăm lại thỉnh thoảng tung bay trong gió để Nghĩa nhìn thấy hai cái bóng người đang quấn lấy nhau ở trong kia. Nghĩa đổ tại do mình buồn đái. Nhưng sự thực là Nghĩa nứng vì tình dục. Cũng như những lần trước, mỗi lần bố mẹ làm tình trong buồng là Nghĩa lại tìm cách ra ngoài, như lần trước là đi đăng cá với chú Lãm, mà thường thường là vậy. Còn hôm nay thì kiểu gì cậu cũng phải đi rồi, còn hẹn với Trang nữa. Nghĩa rón rén bước lại gần phía buồng, cậu phải nói với mẹ một tiếng trước khi đi, không giống như lần trước trốn đi về bị mẹ quạt cho một Nghĩa gọi mẹ to dần – Mẹ ơi ………… mẹ ơi …………. Mẹ ơi! Chiếc giường gỗ ngừng phát ra tiếng cọt kẹt, một lúc sau mới có tiếng mẹ vỏng ra ngoài – Gì vậy Nghĩa ……………… uhm …………. học xong bài chưa ………. Uhm uhm? – Con học xong rồi, mẹ cho con đi đăng cá, nước bắt đầu lớn rồi cá to về. Ở bên trong cô Tươi và ông Bừng say mừng lắm, đang đến đoạn cao trào sắp lên đỉnh rồi thì bị con gọi từ ngoài vào, buồi ông Bừng vẫn đang ngập bủm trong cái lồn mọng nước của cô Tươi, nay nghe con nói vậy thì mừng không để đâu cho hết, cô Tươi muốn lắm được hét lên cho thỏa cơn tê lồn, cô nói nhanh – Uh, đi đi. Đăng xong thì về luôn, không được ngủ ở lều đâu đấy. – “Vâng ạ”, Nghĩa trả lời mẹ xong thì vọt ra sân ngay lập tức. Cậu khựng lại một chút vì tiếng “hự” từ trong buồng mẹ phát ra. Tiếp sau đó là tiếng pạch pạch liên hồi, và trước khi rời đi, cậu còn nghe rõ mồn một tiếng mẹ “Địt đi, con nó đi rồi.……. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”.————— Nói về đê sông một chút, chẳng biết từ bao giờ, từ khi Nghĩa sinh ra đã có con đê chạy qua làng rồi. Nghe các ông bà kể thì con đê này đã có từ rất lâu, có lẽ là từ thời phong kiến cách đây mấy trăm năm, rồi qua từng năm tháng, qua từng mùa lũ mà người dân mỗi thời kỳ đều đắp rộng, đắp to ra thêm một tẹo. Con đê cũng duyên dáng mà uốn lượn theo dòng sông. Mặt đê là đường đất, nếu khô ráo thì đi lại tạm được, còn hôm nào mà mưa thì bùn đất nhão nhoét rất khó đi. Triền đê hai bên đều trồng cỏ, vừa là để tránh xói mòn đất, vừa là chỗ chăn thả trâu bò. Ở chân đê phía đằng sông thì trồng thêm một hàng tre, nó có tác dụng bảo vệ đê mỗi lần nước lũ lên, làm nhiệm vụ chia con sóng lớn thành các con sóng nhỏ. Chỗ Trang hẹn Nghĩa là chỗ này, chính là chỗ mà buổi chiều nhập nhẹm hôm nọ đôi bạn ngồi, chỗ đê nhìn xuống một bụi tre già nhất ở đây, nó già đến nỗi thân cây tre đã chuyển sang mầu vàng sắp đến ngày Rằm, trăng hôm nay sáng vằng vặc đủ để nhìn rõ mặt người. Nghĩa đến nơi hẹn sớm, chưa 9h nhưng đường vắng lắm, ở vùng quê này là vậy, cứ khi nào ông mặt trời đi ngủ, ông trăng lên là con người cũng tìm về với giường ngủ, mà thực ra muốn đi chơi cũng chẳng có chỗ nào mà chơi cơ. Nghĩa đứng trên đê nhìn về phía sông Hồng, gió vẫn lồng lộn thổi vù vù làm tóc cậu bay bay. Trên sông, thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy ngọn đèn bão treo trước mũi thuyền những con tầu chở cát, chở gỗ, chở hàng nông sản xuôi ngược. Năm nay nước lên sớm hơn mọi năm đến cả tháng, nước sông đã lên cao mem mép bờ của đất bãi rồi. Mẹ bảo, Sông Hồng cứ độ chục năm thì sẽ có một năm nước lớn, và năm nay hình như nước lớn thì phải. Mãi cũng đến giờ hẹn, Nghĩa ngoảnh mặt về phía lối đi xuống bãi để ngóng Trang lên. Rồi thì một bóng hình quen thuộc xuất hiện, trên tay cầm một chiếc đèn dầu le lói. Đó là Trang.– “Nghĩa đến lâu chưa?”, Trang thổi tắt ngọn đèn dầu rồi ngồi xuống chiếc dép tổ ong ở cạnh Nghĩa. – Tớ vừa mới đến thôi. Rồi cả hai ngượng ngùng không nói với nhau câu nào. Cả bao nhiêu năm trời hai đứa cứ quẩn quanh bên nhau là vầy, ấy thế nhưng giờ phút này, giữa trời đêm bao la, giữa ánh trăng sáng vằng vằng, giữa tiếng gió sông Hồng thổi ào ào, giữa tiếng dế, tiếng ếch nhái kêu thì hai đứa lại như những người lần đầu tiên gặp mặt. Cũng phải thôi, đây là lần “hẹn hò” đầu tiên, là lần hẹn của đôi lứa. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Trang và Nghĩa đã lớn rồi. Rồi thì cả hai như cùng đồng thanh – “ Nghĩa ăn cơm chưa?” – “Trang ăn cơm chưa?” Giờ này còn cơm nước gì, cả hai đã ăn và tiêu hóa xong từ lâu rồi, ấy thế nhưng ai ở trong hoàn cảnh này mới hiểu, khi con chim non run rẩy bên con bướm nhỏ xinh xinh cũng lẩy bẩy run mới hiểu được, họ chẳng biết nói gì, chẳng biết làm gì thì đành nói bừa một câu gì cả hai cùng cười, nụ cười chúm chím như bắp ngổ trổ râu đợt đầu, như quả dưa chuột vừa rụng hoa. – “Tớ ăn rồi”, Nghĩa nói trước. – “Tớ cũng ăn rồi”, Trang nói sau. Nghĩa muốn lắm được có lại cảm giác của buổi trưa ngày hôm nay, cảm giác được chạm vào thịt con gái. Ấy thế nên, trời xui quỷ khiến thế nào mà cho Nghĩa sức mạnh, cậu khẽ dịch mông lại để cánh tay mình chạm vào cánh tay cô ấy. Cả hai quay lại nhìn nhau một chút, dưới ánh trăng trông Trang đẹp lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn với cái cằm nhòn nhọn, đôi mắt long lanh in hình ánh trăng, khuôn miệng rộng với đôi môi mỏng manh ươn ướt, đôi bím tóc tết đuôi sam vắt xuống lưng. Cả hai cảm nhận rõ sự run rẩy của đối phương, các cơ thịt chỗ chạm nhau cứ giật giật như bị một luồng điện con gái, phản ứng thay cho lời nói đồng ý, Trang để nguyên cánh tay mình như vậy không dám chuyển động. Cả hai cùng nhìn về phía sông, không gian như ngừng động, mỗi người một suy nghĩ nhưng có lẽ cả hai đang nghĩ về nhau. Mãi một lúc sau Trang mới ấp úng – Nghĩa này, thời gian vừa qua tớ cũng nghĩ nhiều về chuyện Nghĩa thi đại học Nông nghiệp. Tớ không giận cậu nữa đâu. Đó là mơ ước của cậu, tớ không thể vì ích kỷ bản thân mà ép cậu làm điều cậu không thích được. Còn gì hơn khi “bạn gái” hết giận chứ – Thật sao, vậy là cậu không giận tớ nữa hả, tớ …………. mừng lắm. Trang dẩu môi đôi môi cong làm Nghĩa nhìn chỉ muốn cắn – Tại sao lại mừng? Câu hỏi này khó à nha, Nghĩa không phải là kẻ mồm mép hoa lá cành, nhưng nói thật ra suy nghĩ của mình thì cậu lại thấy khó nói quá, thành ra ấp úng câu được không chăng– Tớ ……. Tớ ……… cũng chẳng biết ………. Chỉ biết là mỗi lần ……….. Trang giận ………. thì tớ ……….. buồn lắm. Lúc nào …….. cũng chỉ muốn Trang vui thôi. Tiếng Trang cười khúc khích bên cạnh, khi cô cười làm bầu ngực rung rinh lên xuống, làm cho cánh tay hai đứa chạm nhau được ma sát mạnh hơn. Trang chuyển cái dẩu môi lên thành cái cúi ngằm mặt vì e thẹn – Thật ………….. không? Nghĩa nhìn trộm xuống, lấp ló ở khoảng cổ là khe hở giữa hai vạt áo, Nghĩa vô tình nhìn thấy mờ mờ cái cuống vú mũm mĩm của Trang, chỉ bấy nhiêu thôi đã con chim cương cứng trở lại ở trong quần, hồi đó Nghĩa chưa có mặc sịp, chỉ có mặc quần đùi bên trong rồi quần dài bên ngoài. Cũng may trời không phải là ban ngày, nếu không Trang nhất định sẽ phát hiện ra buồi Nghĩa đã dựng lều đội quần muốn chui ra rồi.– Thật mà. Ngắt một cây cỏ ở gần dưới chân, Trang dùng một tay mân mê vuốt ve cho có việc làm – Tớ tin mà, Nghĩa không bao giờ nói dối tớ phải không? – Ừ, tớ chưa bao giờ nói dối Trang, tớ cũng hứa là sẽ không bao giờ nói dối Trang. Hai ngón tay út của hai đứa đã chạm nhau rồi, chỉ là cái chạm khẽ khàng thôi – Thật là không bao giờ nói dối không? – Thật mà. – Thế tớ hỏi câu này, Nghĩa phải trả lời thật, nói dối là tớ giận đấy. – Trang hỏi đi. Thì thầm Trang nói – Nghĩa ……. Nghĩa thấy tớ thế nào? Nghĩa ngẫm nghĩ một hồi để tìm ra được từ chính xác nhất nhằm diễn tả – Tớ thấy Trang rất ……… xinh gái. Khi Trang cười, tớ thấy …….. Trang xinh nhất. Nối tiếp vào câu trả lời của Nghĩa, Trang tấn công ngay, bởi cô biết tính Nghĩa mà, tính bạn ấy rụt rè, ít nói– Thế ……… Nghĩa có thích Trang không? Nghĩa trả lời ngay tắp lự, không chần chừ – Không! Vì tớ ……………. yêu Trang!
truyen mua nuoc noi